17. Ngày thứ sáu mươi hai
[16]
Kéo vali đi, nhìn lại ngôi nhà anh mua cho tôi, dù chỉ là thời gian ngắn nhưng nó cũng từng là ngôi nhà kỉ niệm.
Anh Huy khoanh tay dựa xe nhìn tôi, anh ấy định mở miệng nói gì đó thì bị anh Trường giật áo, anh ấy đành lặng im.
Hai anh chở tôi đến nơi đón anh Đại, tôi từ chối gặp mặt anh, tôi trách ở một góc để nhìn anh một chốc.
Tôi nhớ anh.
[15]
Ngày thứ sáu mươi hai...
Bước ra khỏi cánh cổng nặng trịch, anh Huy và anh Trường đứng phía đối diện vẫy tay với tôi. Tôi nhìn quanh tìm em... không có.
Tôi ngửa đầu nhìn trời, hít sâu một hơi, không phải tôi tham lam tí không khí tự do này, tôi chỉ đang giả vờ để nước mắt không rơi thôi.
Chậm rãi bước về phía các anh, tôi lia mắt về một góc khuất, bỗng tôi trông thấy một người lấp ló. Tôi khựng lại rồi bước nhanh về phía đó, lôi em ra khỏi nơi trú ẩn của em.
"Anh nhẹ tay chút xem nào."
"Anh không mạnh tay thì em định núp ở đây luôn hả?"
"Em đứng ở đây, không có núp."
"Vậy sao?"
"Thì... cũng có núp một chút."
"Sao không đứng ở ngoài mà lại núp?"
"Tại anh đó!"
Em xị mặt ra nhìn tôi, sau đó phụng phịu rồi lại khóc lớn làm tôi hết cả hồn. Tôi ôm em vỗ lưng dỗ, mà càng dỗ em càng khóc.
"Anh xin lỗi."
"Anh là tên khốn khiếp."
"Ừ."
"Anh là thằng ích kỉ."
"Ừ."
"Sao anh lại đối xử với em như vậy?"
"Anh xin lỗi."
"Em ghét anh."
"Ừ."
"Huhuhuhuhuhu..."
"Đừng khóc nữa..."
Cuối cùng anh Huy phải ra tay trấn áp thì mọi chuyện mới tạm gác lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store