12. Ngày thứ ba mươi mốt
[16]
Tôi bị bắt buộc quay lại Gia Lai ngay khi phiên toà kết thúc. Là anh Huy cử người đi tìm và mang tôi lên máy bay.
Toà tuyên án 1 năm tù giam với 300 triệu đồng. Một kết quả khá bất ngờ nhưng cũng là may mắn. Người kia đã bị bắt và khai nhận tất cả, anh chie bị tội liên đới mà thôi.
Tôi dường như thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi ăn hiền ở lành nên trời xanh có mắt thương xót chúng tôi.
Anh Mạnh nói nhỏ với tôi rằng sẽ chạy án để giam 1 năm còn 1 tháng. Tôi không biết làm cách nào, nhưng chắc chắn tiền bạc là không thể thiếu. Lần trước anh chuyển cho tôi một số tiền, tôi dự định đem ra để lo liệu. Anh Huy ngồi phía khác lắc đầu bảo tôi cứ ở yên đây đừng làm chuyện thừa, các anh ấy tự biết cách giải quyết.
Tôi bất lực gương mắt nhìn mọi người bận bịu, lo lắng đầu này giải quyết đầu kia, trong khi bản thân tôi chẳng làm được gì, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng. Có lẽ vì anh quá hiểu rằng tôi chẳng thể giúp được gì nên anh giấu tôi mọi chuyện. Anh lo lắng mà trải sẵn cho tôi con đường hoa phía trước trong khi bản thân lâm vào cục diện bế tắc mà không biết khi nào mới thoát ra được. Trong mắt anh chắc tôi cũng vô dụng như là tôi nghĩ.
Có lẽ... chúng tôi thật sự không hợp với nhau. Hoặc là tôi... quá ngu ngốc để mà khi gặp chuyện người đầu tiên anh muốn giấu lại chính là tôi.
[15]
Ngày thứ ba mươi mốt em đi.
Tôi nhìn theo bóng em dần khuất sau cánh cửa. Em không hề quay đầu lại để nhìn về phía sau, nơi tôi ở đó. Em lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi. Em thất vọng về tôi lắm nhỉ?
Tôi kiên cường chống đỡ từ ngày biết chuyện bị người ta gài bẫy, đến những ngày căng não tìm cách đẩy em ra khỏi những rắc rối này, sau đó là những ngày trong trại tạm giam u ám, tôi chưa từng rơi nước mắt cho bản thân tôi. Tôi luôn nghĩ đàn ông chỉ khi không thể chịu đựng được nữa mới có thể khóc. Nhưng khi thấy em quay đi tại toà, tôi đã muốn khóc lên, muốn vùng chạy đến để giữ em lại, để nói với em đừng hiểu lầm tôi, đừng ghét bỏ tôi... thế mà tất cả những gì tôi có thể làm là đứng đó và nhìn theo em.
Em đã xa rồi, xa mãi...
Khoảng cách của tôi và em càng kéo dài hơn nữa...
Tôi biết tôi đã mãi mất em.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store