14-Tích Pháp Cú - Tập 1 (PC01-PC60)
Pháp cú 16: Truyện ông Thiện Tín
"Hiện đời vui đã đến
Đời sau vui nhiều hơn
Kẻ thiện đầy hạnh phúc
Hái quả ngọt đã gieo"
(I-Phẩm Song Yếu, Pháp Cú 16)
Tích Pháp Cú: Gần nhà ông Cấp Cô Độc ở thành Xá Vệ (Sa-va-ti) có gia đình tín chủ chuyên làm thiện. Trong kinh không ghi tên nên ta tạm gọi là ông Thiện Tín. Gia đình ông Thiện Tín rất giàu gần bằng gia đình ông Cấp Cô Độc.
Ông Thiện Tín là người nổi tiếng với thiện nguyện chăn sóc người vãng lai nghèo khổ khi họ mới tới thành Xá Vệ. Ông cũng thường xuyên cúng dường chư tăng trong tăng đoàn Đức Phật. Ta biết tăng đoàn thời Đức Phật có rất nhiều vị thánh A-la-hán. Theo Kinh Chuyển Luân Thánh Vương Sư Tử Hống số 26 Trường Bộ Kinh thì Phật nói có 1200 vị A-la-hán. Do vậy, ai có duyên sinh vào thời đó và được cúng dường tăng đoàn Đức Phật thì phúc lớn.
Ông Thiện Tín có 14 người con. Tất cả các con, ông đều dạy chúng biết làm phúc cúng dường chư tăng giống như ông. Khi về già thì sức khỏe yếu kém và ông biết chính xác 3 ngày nữa là chết. Ông bèn gọi các con tới nói:
- Ba ngày nữa cha sẽ ra đi. Trước khi chết cha muốn được nghe chư tăng tụng 1 bài kinh để cha được ra đi trong tiếng kinh Phật.
Các con đến bạch với Phật. Phật cho một số vị Tỳ kheo đến nhà ông tụng kinh. Các Tỳ kheo đến hỏi ông muốn nghe kinh gì? Ông đáp:
- Bạch các vị, con thường nghe Thế Tôn ca ngợi kinh Tứ Niệm Xứ vì đó là con đường cao cả nhất tu thiền định đạt giác ngộ giải thoát. Nay con xin được nghe bản kinh này.
Ông nhắm mắt và tiếng kinh tụng vang lên.
Ngay lúc ông nhắm mắt thì ông thấy bầu trời sáng rực hào quang và trần nhà mở tung. Trên đó các chư thiên đánh từng đoàn xe đến mời ông lên xe về cõi trời của họ. Có rất nhiều đoàn xe của các cõi trời lũ lượt đến mời ông. Tiếng nói của các chư thiên nhao nhao làm ông không nghe được tiếng kinh. Ông nói:
- Xin các vị im lặng, xin các vị im lặng...
Các Tỳ kheo không thấy linh ảnh mà ông thấy. Nên các vị nghe ông nói "Xin hãy im lặng..." thì bèn dừng tụng kinh và xin phép gia đình để ra về. Các con buồn rầu đưa tiễn chư tăng đến cổng. Sau đó họ quay lại lay cha dậy và hỏi:
- Cha ơi, sao các vị chư tăng đang tụng kinh thì cha bảo họ ngừng?
Ông trả lời:
- Đâu có, cha đâu kêu chư tăng dừng. Cha kêu chư thiên đừng làm ồn để cha được nghe tiếng kinh.
Người con hỏi:
- Đâu có chư thiên nào đâu cha?
Ông kể lại linh ảnh mà ông thấy khi ông nhắm mắt. Sau đó ông hỏi các con:
- Này các con, trong các cõi trời thì cõi nào có Phật thuyết pháp?
Người con trưởng đáp:
- Thưa cha, con nghe Thế Tôn nói cõi trời Đâu Suất Đà Thiên có Bồ Tát Di Lặc thuyết pháp ạ.
- Vậy cha sẽ xin về cõi đó. Khi cha nhắm mắt con hãy lấy một vòng hoa ném lên trời và nguyện rằng: "Xin vòng hoa này được gắn lên xe của cõi Đâu Suất Đà Thiên".
Khi ông nhắm mắt người con trưởng ném một vòng hoa lên trời và nguyện đúng như vậy. Kỳ lạ thay vòng hoa đó đứng lơ lửng trên hư không mà không rơi xuống đất. Ông Thiện Tín mỉm cười trút hơi thở cuối cùng. Một mùi hương thơm ngát thoát ra và lan tỏa khắp căn phòng.
Chư Tỳ kheo về đến Tinh xá liền bạch Phật:
- Bạch Phật, khi chúng con đang tụng kinh thì ông Thiện Tín đó bảo ngừng và chúng con ra về. Chúng con không biết tại sao?
- Này các Tỳ kheo, không phải ông Thiện Tín đó bảo các ông ngừng. Ông ta bảo chư thiên ngừng nói nhao nhao để được nghe kinh. Và nay ông Thiện Tín đó đã lên xe về cõi trời Đâu Suất nơi có Bồ Tát Di Lặc thuyết pháp.
Sau đó Phật đọc bài kệ:
"Hiện đời vui đã đến
Đời sau vui nhiều hơn
Kẻ thiện đầy hạnh phúc
Hái quả ngọt đã gieo"
(I-Phẩm Song Yếu, Pháp Cú 15)
Bài học kinh nghiệm:
Bài học 1: Đời sau vui nhiều hơn
Đời này ta gieo nhân thiện ác. Cuối đời quả báo lành đến chỉ là "Phần nổi của tảng băng chìm" vì duyên lành chưa viên mãn. Quả báo chính yếu sẽ tới ở đời sau khi mọi điều kiện cần thiết của duyên lành hội đủ. Vậy nên Phật nói "Hiện đời vui đã đến. Đời sau vui nhiều hơn".
Thật vậy, ông Thiện Tín gieo nhân được hưởng hạnh phúc cõi trời. Nhưng đời sống này khi ông vẫn còn thân người sẽ không thể được hưởng hạnh phúc vĩ đại cõi trời. Phải ở đời sau được sinh vào cõi trời thì duyên lành mới viên mãn. Duyên đó chính là điều kiện và môi trường cõi trời. Chỉ khi đó ông mới được hưởng hạnh phúc vĩ đại cõi trời. Còn "hiện đời vui đã đến" tức niềm hạnh phúc của ông cuối đời người chỉ là nhỏ bé nếu so với "Đời sau vui nhiều hơn".
Bài học 2: Phúc cần tích lũy cả đời
Ta thấy ông Thiện Tín cả đời làm thiện giúp người. Ông thường xuyên cúng dường tăng đoàn Đức Phật. Cuối đời quả báo lành hiện về và ông được quyền lựa chọn các cõi trời để tái sinh. Ông đã chọn Tịnh Độ Đâu Suất Đà Thiên nơi có Bồ Tát Di Lặc giảng pháp. Sao phải đến cuối đời thì ông mới thấy linh ảnh cõi trời và hào quang. Mà trong cả cuộc đời ông không thấy?
Ta nên biết đời này từ khi ta sinh ra, ta đã bị ấn định một số mệnh. Số mệnh chính là quả báo của các nghiệp kiếp trước. (Chú ý: Nghiệp có liệt có ưu mà tạo thành quả báo có dữ có lành). Đời này ta sinh ra với các điều kiện về môi trường, cuộc sống, xã hội, quyến thuộc, họ hàng... là duyên để nghiệp kiếp trước thành quả báo. Còn nghiệp đời này ta gây ra phải chờ duyên mới, đời sống mới, mới tạo thành quả báo đầy đủ viên mãn.
Thế nhưng nghiệp (thiện hay ác) đời này ta tích lũy nếu to như núi Thái Sơn thì sẽ có một phần quả báo nhỏ bé tới sớm vì thiếu duyên. Và một phần quả báo nhỏ bé đó đủ thay đổi số mệnh cuộc đời ta. Thế nên "Đại ác nhân và Thánh nhân sẽ thay đổi số mệnh trời ban". Đại Ác Nhân thì thay đổi số mệnh từ tốt thành xấu. Thánh Nhân thì thay đổi số mệnh từ xấu thành tốt. Còn người thường không tạo tội hoặc tạo phúc to như núi sẽ khó có thể thay đổi số mệnh.
Ta đã bàn ở Pháp Cú 15 thì giây phút cuối đời là "Cận tử nghiệp". Cận tử nghiệp là lúc ta bắt đầu được hưởng quả báo từ các nghiệp đời này. Vì vậy quả báo lúc cuối đời "Cận tử nghiệp" chính là quả báo kiếp sau ta sẽ hưởng. Chỉ khác là "Hiện đời vui đã đến. Đời sau vui nhiều hơn". Tức quả báo đời sau sẽ vĩ đại gấp nhiều lần so với quả báo hiện đời đang diễn ra.
Bài học 3: Thấy Cõi trời, Phật, Bồ Tát tốt không?
Trên đây ta thấy ông Thiện Tín tạo phúc cả đời mà chẳng thấy linh ảnh cõi trời bao giờ. Chỉ trước lúc chết thì ông mới thấy linh ảnh cõi trời hiện ra. Vậy người tu nếu thấy linh ảnh cõi Trời, Phật, Bồ Tát hiện ra là tốt hay xấu?
Trường hợp 1: Ta biết Phật hiếm khi dùng thần thông. Phật chỉ dùng thần thông đối với kẻ kiêu mạn không thể khuyên dạy bằng đạo lý. Khi đó Phật dùng thần thông để răn đe nhắc nhở kẻ đó đang sai lầm. Vậy nếu linh ảnh Phật, Bồ Tát hiện ra đó là thần thông của Phật, Bồ Tát thì các vị đang nhắc nhở ta tu sai. Ta đang kiêu mạn, chủ quan, lầm đường lạc lối.
Trường hợp 2: Phật, Bồ Tát hiện ra là giây phút cuối đời trước khi chết giống ông Thiện Tín vậy. Khi đó ta đang đứng ở ngưỡng cửa cõi người và cõi trời. Và khi đó ta sẽ thấy linh ảnh Phật, Bồ Tát.
Trường hợp 3: Đa phần linh ảnh đó là do Ác ma phá ta. Kinh Hàng Ma (Màratajjanìya Sutta) thuộc Trung Bộ Kinh (Majjhima Nikàya) số TT:50 do Hòa thượng Thích Minh Châu dịch. Đại ác ma Du-si phá hoại đời tu của Tỳ kheo chỉ có 2 món võ vô cùng hiệu quả. 01 - Nó nhập tâm Phật tử đến chửi rủa đánh đập các sư để sư sân hận. 02 - Nó hiện hình Phật, Bồ Tát hào quang, khen tặng chúc tụng Tỳ kheo như sắp tu thành chính quả thành Phật, thành Bồ Tát để sư kiêu mạn. Khi tâm sư sân hận hoặc kiêu mạn thì ác ma Du-si chiếm lấy tâm hồn sư.
Đa phần linh ảnh Phật, Bồ Tát hiện ra là do Ác Ma phá ta khiến ta kiêu mạn.
Để diệt tâm sân hận và tâm kiêu mạn thì Phật dạy trong Kinh Hàng Ma rằng: "Tỳ kheo tu Thiền quán xả ly an trú Chánh niệm tỉnh giác sẽ không giận không sân. Tỳ kheo tu Thiền quán Vô thường Vô ngã sẽ không kiêu mạn". Sư không tu thiền rất dễ bị sân hận và kiêu mạn phá hoại đời tu. Khi đó tâm hồn sư đã bị Đại ác ma Du-si chiếm giữ.
Và đây là kinh nghiệm của cá nhân tôi: "Đi chùa nếu thấy sư trong chùa sân hận hoặc kiêu mạn thì rất có thể đó chính là Đại ác ma Du-si".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store