ZingTruyen.Store

12cs Heloaphr

Phòng nghỉ của AQU, lúc nào cũng là nơi mọi người lui tới sau những giờ làm việc căng thẳng. Ở đó, chẳng ai lại không muốn tìm chút thời gian thư giãn, nói chuyện với nhau vài câu để xua tan mệt mỏi. Nhưng hôm nay, không khí có phần khác lạ. Bầu không khí im lặng bao trùm khi mọi người bắt đầu bàn tán về Trình Kim Ngưu – thư ký của Chủ tịch, người lúc nào cũng giữ một vẻ ngoài điềm tĩnh, thậm chí lạnh lùng, mà lại có thể khiến mọi người cảm thấy như bị cuốn hút.

Ngọc, nhân viên marketing, không thể không để ý đến sự khác biệt của Kim Ngưu so với những người khác trong công ty. Cô thở dài, nhấp một ngụm nước rồi bắt đầu trò chuyện với Lan.

Ngọc:
- Chị có thấy Kim Ngưu kỳ lạ không? Cứ như thể cô ấy không bao giờ có bất kỳ một vấn đề gì phải lo lắng. Mình thì làm việc quần quật, còn cô ấy thì lúc nào cũng giữ cho mình một khoảng không gian riêng. Nhưng mà không hiểu sao, chẳng ai dám nói ra một lời gì.

Lan liếc mắt nhìn về phía Kim Ngưu đang ngồi im lặng trong góc phòng, mắt nhìn vào màn hình máy tính, chẳng tỏ vẻ vội vàng. Cô gật gù đồng tình với Ngọc.

Lan:
- Thật đấy, em cũng thấy vậy. Cô ấy lúc nào cũng điềm tĩnh, không bao giờ thể hiện cảm xúc gì ra ngoài. Mọi người cứ phải nhìn vào cô ấy, rồi lại tự hỏi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Đôi khi, em cứ có cảm giác cô ấy biết hết những chuyện đang xảy ra xung quanh, nhưng lại chẳng nói gì cả. Khó hiểu thật.

Ngọc khẽ nhếch môi, đưa tay vén lại những sợi tóc rối. Cô không thể phủ nhận rằng, Trình Kim Ngưu luôn khiến mọi người phải cảm thấy tò mò, và đôi khi là... ghen tị.

Ngọc:
- Em nghĩ, cô ấy chẳng cần phải làm gì nhiều. Chỉ cần ngồi đó thôi, cũng đủ để mọi người phải chú ý rồi. Mà thấy Chủ tịch quý cô ấy ghê, không hiểu sao mỗi lần cô ấy xuất hiện, chẳng ai dám cản cô ấy đi một bước nào.

Hồng:
- Tớ thì lại thấy, có lẽ cô ấy có lý do của mình. Nếu là tớ, chắc cũng chẳng dám lơ là với một người như cô ấy. Cô ấy không bao giờ tỏ ra vội vã hay nôn nóng, mà luôn biết cách giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Tớ nghĩ, chính vì vậy mà cô ấy được tin tưởng đến vậy.

Lan:
- Cái kiểu bình tĩnh đó, thật sự là ai cũng khó mà có được. Nhìn cô ấy giống như một người không bao giờ bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào xung quanh. Mình thì cứ mãi quay cuồng với công việc, chẳng có thời gian nhìn lại bản thân, nhưng Kim Ngưu... cô ấy lúc nào cũng có thể giữ được sự điềm tĩnh.

Nhóm nhân viên lại lặng đi, ánh mắt họ nhìn về phía Kim Ngưu không chút kiêng dè. Mỗi người đều cảm thấy một chút gì đó bị bỏ lại phía sau khi nghĩ về cô, bởi cô luôn là người đứng ngoài cuộc, nhưng lại dễ dàng khiến mọi người phải ngưỡng mộ.

Thư (Nhân viên hỗ trợ khách hàng):
- Có khi, cô ấy cũng chỉ là người bình thường thôi. Nhưng mà em cảm giác, cô ấy có một cái gì đó đặc biệt lắm. Mỗi lần gặp chuyện khó, chỉ cần cô ấy xuất hiện là mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Cô ấy không bao giờ tỏ ra vội vàng, nhưng lại giải quyết nhanh chóng đến mức mọi người không kịp hiểu tại sao.

Hồng:
- Đúng rồi, em cũng thấy vậy. Cứ như cô ấy có thể nhìn thấu mọi thứ, chỉ cần một câu nói, một cái gật đầu là vấn đề được giải quyết ngay. Cô ấy không phải là người dễ dàng để người khác hiểu được.

Ngọc:
- Em thì không nghĩ cô ấy chỉ giỏi làm việc đâu. Mình cứ nghĩ một người làm thư ký của Chủ tịch như Kim Ngưu chắc sẽ phải khéo léo, nhạy bén với mọi người, nhưng cô ấy lại không vậy. Cô ấy rất im lặng, rất kín đáo, làm gì cũng không để lộ một chút sơ hở.

Họ nhìn nhau, rồi lại lặng lẽ đưa mắt về phía Kim Ngưu. Có lẽ tất cả trong họ đều cảm thấy rằng, dù cho có làm thế nào, mình cũng không thể hiểu hết được con người ấy. Nhưng một điều rõ ràng, cô ấy chính là người không thể bị xem nhẹ trong công ty này.

Thư:
- Có lẽ cô ấy không cần thể hiện gì nhiều đâu. Chỉ cần im lặng làm việc của mình, nhưng vẫn khiến người khác phải nhìn theo.

Và rồi, tất cả họ đều im lặng. Kim Ngưu vẫn ngồi đó, nhìn màn hình, vẻ ngoài như không có gì thay đổi, nhưng ai cũng biết rằng, người phụ nữ này không phải là một ai đó mà họ có thể bỏ qua. Dù chẳng ai nói ra, nhưng mọi người đều cảm nhận rõ ràng, cô ấy là người không thể bị đánh giá thấp, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Chẳng phải vô lý khi người ta nói: Ở AQU, có một Trình Kim Ngưu mà mọi người đều phải kính nể.

...

T

hiên Bình đứng lặng lẽ trước quầy cà phê, ánh mắt vô thức dừng lại trên những chiếc tách sứ trắng tinh, trong khi những cuộc trò chuyện xung quanh cứ thế vang lên. Các nhân viên của AQU vẫn bàn luận về Trình Kim Ngưu, cái tên mà dù có không ít người nghe qua, nhưng lại chưa hề có ai có thể làm quen hay tiếp cận một cách dễ dàng. Người ta nói rằng, cô là người phụ nữ sắc sảo, tài giỏi và cũng đầy quyền lực, một thư ký mà chủ tịch tập đoàn lớn như AQU tin tưởng tuyệt đối.

Trình Kim Ngưu… Thư ký của chủ tịch AQU

Cô luôn là người lặng lẽ quan sát, nhưng không thể phủ nhận được sự ấn tượng mà Kim Ngưu để lại. Mọi người đều nói rằng cô là mẫu người không dễ tiếp cận, nhưng cũng chính vì thế mà lại khiến người khác phải nể phục. Kim Ngưu không chỉ thông minh mà còn có sự quyết đoán, điềm tĩnh trong mọi tình huống. Cô như một chiếc máy tính biết phân tích và nhìn thấu mọi thứ, không một ai có thể qua mắt được cô.

Thiên Bình không khỏi tự hỏi, Nếu có thể học hỏi được chút ít từ cô ấy, liệu mình có thể tài giỏi hơn không?

Chưa kịp suy nghĩ thêm, cô cảm thấy không khí xung quanh bỗng thay đổi, một làn sóng rung động nhẹ khiến Thiên Bình phải giật mình quay lại. Và đúng lúc đó, Kim Ngưu bước vào. Cô không vội vã, không có bất kỳ biểu hiện gì đặc biệt, chỉ đơn giản là điềm tĩnh, chậm rãi và đầy khí chất. Ánh mắt của cô sắc bén, nhưng lại như một tấm kính mờ, khó có thể nhìn thấu được tâm tư. Kim Ngưu đeo cặp kính mảnh, ánh sáng phản chiếu từ những chiếc kính khiến đôi mắt cô càng thêm sâu thẳm và khó đoán. Mái tóc dài của cô được búi gọn gàng, đôi vai rộng và vóc dáng thanh thoát như được chạm khắc hoàn hảo.

Thiên Bình dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không khỏi có chút luống cuống khi người phụ nữ này đứng gần. Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, giữ lại vẻ chuyên nghiệp mà mình vốn có.

- Chào chị, thư ký Trình

Thiên Bình lên tiếng, giọng điềm đạm, nhưng vẫn không thể giấu khỏi chút run rẩy trong lời nói.

Kim Ngưu chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua cô một cách nhẹ nhàng, như thể chỉ là một cử chỉ xã giao, không có gì đặc biệt. Nhưng Thiên Bình cảm nhận được sự lạnh lùng từ đôi mắt ấy, sự điềm tĩnh vốn có của Kim Ngưu khiến cô không thể không cảm thấy tự ti.

- Chào em,

Kim Ngưu đáp lại một cách ngắn gọn, chầm chậm lướt mắt về phía Thiên Bình. Nhưng rất nhanh Kim Ngưu chuyển sự chú ý của mình tới chiếc điện thoại của cô.

Có chuyện gì không vui sao?

Thiên Bình tự hỏi. Cô không dám nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt thoáng lướt qua lại vô tình bắt gặp sự thay đổi nhẹ trong biểu cảm của Kim Ngưu. Dù chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn, Thiên Bình cũng có thể nhận ra: dường như có thứ gì đó khiến Kim Ngưu không hài lòng.

Kim Ngưu đứng yên một lát, đầu hơi cúi xuống, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. Sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi buông điện thoại xuống và quay người lại, ánh mắt dừng lại trên Thiên Bình. Thiên Bình vẫn đứng yên, cố gắng giữ vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại không khỏi thấy lo lắng. Kim Ngưu nhìn cô, ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng nhưng không có vẻ gì là đe dọa.

- Giờ là giờ nghỉ trưa phải không?

Kim Ngưu hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.

- Dạ vâng ạ,

Thiên Bình vội vã đáp, có chút căng thẳng. Cô không rõ tại sao, nhưng từ trước đến giờ mỗi khi đối diện với Kim Ngưu, sự căng thẳng luôn tự nhiên xuất hiện.

Kim Ngưu lặng lẽ nhìn đồng hồ, rồi lại quay lại với ánh mắt hơi phức tạp. Đột nhiên, cô nói:

- Chị nhờ em một việc nhỏ nhé. Giúp chị mang cà phê lên cho chủ tịch. Chị có việc phải xử lý.

Câu nói ấy thoạt nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Thiên Bình lại cảm thấy như có một sức nặng đè lên. Cô không biết tại sao, nhưng trong giọng nói của Kim Ngưu hôm nay, có gì đó khác lạ. Mặc dù Kim Ngưu luôn lạnh lùng và ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng lúc này cô lại không che giấu được sự mệt mỏi ẩn sâu trong mắt.

Thiên Bình ngập ngừng, lòng thầm nhủ không thể để sự lo lắng lộ rõ trên mặt.

Một việc nhỏ? Nhỏ thế quái nào mà nhỏ chứ!!!?

Cô nghĩ trong đầu, cảm giác nặng trĩu.

Cả đời mình, hay bất cứ một nhân viên quèn như mình sẽ không bao giờ có cơ hội bước vào phòng chủ tịch, và giờ, đối với chị Kim Ngưu lại là một việc nhỏ. Không nhỏ chút nào, để mấy nhân viên khác thấy, tháng ngày sau này sẽ rất khó sống nha...còn lỡ lên đó chủ tịch lại nghĩ là một con cóc ghẻ gan lớn lên mò mẫm thiên nga cô trực tiếp bị tử hình luôn đó huhu, nhưng mà sao từ chối được đây huhu!!

Kim Ngưu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lôi từ trong túi ra một chiếc thẻ card màu đen, rồi đưa về phía Thiên Bình. Ánh mắt cô sắc bén, như thể đã nhìn thấu mọi ngờ vực của Thiên Bình chỉ trong tích tắc.

- Dùng cái này,

Kim Ngưu nói, giọng điềm tĩnh,

- Sẽ không ai làm phiền em đâu.

Thiên Bình nhìn chiếc card trong tay, không khỏi ngạc nhiên. Đó là một thẻ đặc biệt, có lẽ chỉ có những người như Kim Ngưu mới có quyền sở hữu. Một chiếc card quyền lực, giúp người sở hữu vượt qua mọi rào cản trong tập đoàn này. Việc lên phòng chủ tịch không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm, trừ khi được người có quyền như Kim Ngưu chỉ thị.

Cô cúi đầu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại trước lời nhờ vả của Kim Ngưu, dù trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an.

- Dạ, em sẽ hoàn thành sớm rồi gửi lại cho chị ạ.

Thiên Bình nói, nhưng không thể giấu được chút run rẩy trong giọng nói. Cô không muốn Kim Ngưu thấy sự bối rối của mình, chỉ có thể gắng gượng để giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp nhất có thể.

Kim Ngưu mỉm cười một cách tinh tế, nhưng nụ cười ấy không hề xua đi cảm giác căng thẳng trong lòng Thiên Bình. Cô nhìn Kim Ngưu, cảm thấy như mình đang đứng trước một bức tường kiên cố mà không thể xuyên thủng.

- Cảm ơn em,

Kim Ngưu nói, nhẹ nhàng. Sau đó, cô quay người bước đi, để lại Thiên Bình một mình với chiếc card trong tay.

Thiên Bình không để chậm trễ. Cô khẽ nhìn xuống chiếc card trong tay, rồi lập tức đi về phía quầy cà phê. Cô không có thời gian để suy nghĩ hay chần chừ. Nhiệm vụ được giao, và cô sẽ hoàn thành nó. Không có gì khác quan trọng, chỉ có việc hoàn thành đúng.

Cô nhớ lại những cuộc trò chuyện của các đồng nghiệp về khẩu vị của chủ tịch, những lời bàn tán về cách chủ tịch thích cà phê. Một chút đắng, không quá ngọt, và thêm một ít sữa. Thiên Bình pha chế từng bước thật cẩn thận, dốc hết tâm trí vào việc làm sao để không làm sai, không có sai sót.

Khi cốc cà phê đã sẵn sàng, Thiên Bình chỉ nhìn thoáng qua một lần nữa để chắc chắn rằng mọi thứ đều đúng như yêu cầu. Cô nhanh chóng cầm cốc cà phê, tiến ra khỏi khu vực quầy và bắt đầu hành trình đến phòng chủ tịch. Chỉ một suy nghĩ duy nhất lặp đi lặp lại trong đầu: Hoàn thành nhiệm vụ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store