𓇢 𓆸
Bình minh thứ hai của đại dịch không mang theo bất kỳ tia hy vọng nào. Thay vào đó, nó hé lộ một cảnh tượng kinh hoàng hơn cả những gì người ta có thể tưởng tượng. Vĩnh Hằng Đô, vốn là một đô thị sầm uất, giờ đây đã biến thành một nghĩa địa khổng lồ. Khói đen bốc lên từ những tòa nhà cháy dở, tiếng gầm gừ của hàng vạn xác sống hòa lẫn với tiếng súng nổ lẻ tẻ từ những điểm kháng cự cuối cùng.Đội quân của Vương Bảo Bình, một trong những đơn vị đặc nhiệm tinh nhuệ nhất, đã được triển khai từ đêm qua. Nhiệm vụ của họ là khảo sát mức độ lây lan, tìm kiếm và sơ tán những người sống sót, đồng thời cố gắng thiết lập các điểm phòng thủ. Nhưng thực tế tàn khốc hơn mọi dự đoán."Tình hình tệ hơn chúng ta nghĩ. Cả thành phố gần như đã bị xóa sổ. Chỉ còn lại... những con quái vật đó." Vương Thiên Yết, em trai Bảo Bình, nói qua bộ đàm, giọng anh trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự mệt mỏi tột độ. Anh đang chỉ huy một nhóm nhỏ ở khu vực phía Nam, cố gắng giữ vững phòng tuyến trước làn sóng zombie không ngừng nghỉ.Vương Bảo Bình không trả lời ngay. Anh đang đứng trên nóc một tòa nhà đổ nát, khẩu súng trường M4A1 trên tay, ống ngắm quét qua từng con phố. Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, anh có thể thấy rõ sự lây lan nhanh chóng đến mức kinh hoàng của dịch bệnh. Chỉ trong vòng chưa đầy 24 giờ, một loại virus không rõ nguồn gốc đã biến hàng triệu người thành những cỗ máy giết chóc không ngừng nghỉ. Các biện pháp kiểm soát ban đầu, từ phong tỏa khu vực đến thiết lập các trạm kiểm dịch, đều đã thất bại thảm hại. Không đủ nhanh, không đủ mạnh để ngăn chặn làn sóng lây nhiễm bùng phát theo cấp số nhân."Đội trưởng, chúng ta có nên tiếp tục tìm kiếm không? Lực lượng đã suy giảm quá nhiều." La Ma Kết, đội phó của Bảo Bình, hỏi qua bộ đàm. Giọng anh đầy vẻ tuyệt vọng. Đội của Ma Kết, chỉ còn lại vỏn vẹn năm người, đang cố gắng rút lui khỏi một khu chợ bị đám xác sống bao vây hoàn toàn. Tiếng súng của họ đã thưa dần, cho thấy đạn dược đang cạn kiệt.Vương Bảo Bình siết chặt báng súng. Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng sâu thẳm bên trong là sự giằng xé. Anh đã chứng kiến quá nhiều đồng đội ngã xuống trong đêm qua. Những người lính dũng cảm, được huấn luyện kỹ càng, đã bị nuốt chửng bởi biển xác sống điên cuồng. Đám xác sống đó không biết sợ hãi, không biết mệt mỏi, và số lượng của chúng là vô tận. Khi bị kích động bởi tiếng động hoặc mùi máu, chúng sẽ trở nên điên cuồng, lao vào bất cứ thứ gì cản đường, tạo thành một làn sóng không thể ngăn cản."Chúng ta là quân nhân, Ma Kết. Trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ người dân. Cho dù chỉ còn một người." Bảo Bình đáp, giọng anh kiên quyết, không một chút dao động. "Tiếp tục di chuyển về điểm tập kết số 3. Tôi sẽ đến hỗ trợ các anh."Anh ra lệnh cho nhóm của mình. "Tất cả, di chuyển theo đội hình mũi tên. Người dẫn đầu sẽ là người có tầm nhìn tốt nhất và khả năng phản ứng nhanh nhất. Hai bên sườn sẽ là những người có hỏa lực mạnh, sẵn sàng đối phó với các mối đe dọa từ hai phía. Người cuối cùng sẽ có nhiệm vụ cảnh giới phía sau và hỗ trợ những người bị tụt lại. Không được phép tách rời đội hình. Nếu có ai bị cắn, hãy xử lý ngay lập tức. Đừng để chúng lây lan."Đội của Bảo Bình, chỉ còn lại khoảng mười lăm người, bắt đầu di chuyển qua những con phố đổ nát. Tiếng gầm gừ từ xa vọng lại, như một bản nhạc nền cho sự tận thế. Họ đi ngang qua một khu dân cư, nơi những cánh cửa đã bị phá tung, và những vệt máu khô loang lổ trên nền đất. Tiếng la hét đã im bặt, chỉ còn lại những bóng đen loạng choạng.Bỗng nhiên, từ một con hẻm nhỏ, một đàn zombie khoảng hai mươi con lao ra, bị thu hút bởi tiếng bước chân và mùi của sự sống. Chúng gầm gừ, đôi mắt đỏ ngầu, lao thẳng về phía đội hình."Hỏa lực!" Vương Bảo Bình ra lệnh, giọng anh vang vọng giữa tiếng súng nổ.Những người lính lập tức khai hỏa. Tiếng súng trường AK-47, M4A1 vang lên đinh tai nhức óc, xé toạc sự tĩnh lặng của buổi sáng. Đạn găm vào đầu đám xác sống, khiến chúng đổ gục xuống. Nhưng số lượng của chúng quá đông. Một con zombie đột biến, nhanh như cắt, lao qua làn đạn, nhào tới một người lính."Cẩn thận!" La Ma Kết hét lên, nhưng đã quá muộn. Con zombie cắn vào vai người lính."Xử lý!" Vương Bảo Bình ra lệnh, giọng anh lạnh lùng đến tàn nhẫn. Một người lính khác lập tức nổ súng, kết liễu cả người đồng đội và con zombie. Đó là một quyết định đau đớn, nhưng cần thiết để ngăn chặn sự lây lan. Trong chiến tranh zombie, không có chỗ cho sự do dự. Một vết cắn có thể biến một người lính dũng cảm thành một mối đe dọa chết người chỉ trong vài phút.Trận chiến tiếp diễn. Những người lính chiến đấu một cách tuyệt vọng, nhưng số lượng zombie cứ thế tăng lên. Chúng tràn ra từ mọi ngóc ngách, mọi cánh cửa, như thể cả thành phố đã biến thành một "cái tổ" khổng lồ."Đội trưởng, chúng ta không thể giữ được nữa. Chúng quá đông." Một người lính hét lên, khi anh ta bị một con zombie xô ngã.Vương Bảo Bình nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh biết, đây là khoảnh khắc mà họ có thể mất kiểm soát hoàn toàn. Anh đã chứng kiến điều này xảy ra với các đơn vị khác. Một khi zombie tràn ngập, không có bức tường nào, không có hỏa lực nào có thể ngăn cản được chúng."Rút lui! Tất cả rút lui về phía Tây!" Vương Bảo Bình ra lệnh. Anh nổ súng liên tục, bắn hạ những con zombie gần nhất, tạo đường cho đồng đội. Anh không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng anh biết khi nào cần phải đưa ra quyết định chiến thuật để bảo toàn lực lượng còn lại.Họ rút lui trong hỗn loạn. Tiếng súng vẫn vang lên, nhưng giờ đây nó yếu ớt hơn, tuyệt vọng hơn. Từng người lính ngã xuống, bị nuốt chửng bởi biển xác sống. Bảo Bình, Thiên Yết và Ma Kết chiến đấu vai kề vai, cố gắng bảo vệ nhau. Vương Thiên Yết dùng khẩu súng trường của mình để bắn hạ những con zombie từ xa, trong khi La Ma Kết dùng súng ngắn để đối phó với những con ở cự ly gần."Đội trưởng, phía sau!" Vương Thiên Yết hét lên. Một con zombie đột biến, nhanh như gió, lao tới từ phía sau Vương Bảo Bình.Vương Bảo Bình xoay người, nổ súng. "ĐOÀNG!" Con zombie đổ gục. Anh không có thời gian để thở phào. Anh tiếp tục chiến đấu, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiến trường.Cuộc rút lui kéo dài hàng giờ đồng hồ, qua những con hẻm nhỏ, những tòa nhà đổ nát, và những con đường ngập tràn xác chết. Khi ánh nắng mặt trời đã lên cao, nhuộm đỏ cả bầu trời, đội của Bảo Bình chỉ còn lại ba người: anh, Thiên Yết và Ma Kết. Họ là những người cuối cùng còn sống sót của đơn vị.Họ dừng lại trong một con hẻm cụt, kiệt sức. Quần áo dính đầy máu và bụi bẩn. Khuôn mặt họ lấm lem, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên cường đến đáng sợ."Chúng ta... chúng ta đã mất quá nhiều." La Ma Kết nói, giọng anh khàn đặc. Anh nhìn xuống khẩu súng đã hết đạn, rồi nhìn về phía con đường mà họ vừa đi qua, nơi hàng chục đồng đội đã ngã xuống.Vương Thiên Yết dựa vào bức tường, thở dốc. "Cả thành phố... gần như đã bị xóa sổ. Chỉ còn lại... những con quái vật đó." Anh lặp lại lời mình đã nói lúc nãy, nhưng lần này, giọng anh chứa đựng sự tuyệt vọng sâu sắc hơn.Vương Bảo Bình vẫn đứng thẳng, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía những tòa nhà cao tầng đang bốc khói. Anh biết, cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu. Và họ, ba người lính cuối cùng, sẽ phải tiếp tục chiến đấu. Họ là những người sống sót, và trách nhiệm của họ là tìm kiếm những người khác, bảo vệ họ, và tìm ra con đường sống sót trong thế giới mới này."Chúng ta sẽ tiếp tục." Vương Bảo Bình nói, giọng anh kiên định, như một lời thề. "Cho dù chỉ còn một người, chúng ta cũng sẽ không bỏ cuộc." Anh nhìn Vương Thiên Yết, rồi nhìn La Ma Kết. "Chúng ta sẽ tìm kiếm những người sống sót khác. Chúng ta sẽ không để họ một mình trong thế giới này."
Ba người lính, giữa một thành phố chết, đã trở thành những tia hy vọng cuối cùng. Cuộc hành trình của họ, giữa "cơn bão xác sống", mới chỉ bắt đầu.