A Wolf's heart!
" Mẹ ơi! Loài người... đáng sợ lắm sao?"
Mẹ khẽ lắc đầu, và nhìn nó một cách hiền dịu. Bà dịu dàng nở một nụ cười, nụ cười mang một nỗi buồn khó tả.
Mẹ là một con sói khác lạ so với bầy. Bà không mang một bộ lông xám bạc như những con sói khác, thay vào đó, cả thân ngoài bà mang một mà trắng tinh khôi, thuần khiết. Sắc màu mặt trời ửng hồng hoàng hôn phản chiếu lên bộ lông xinh đẹp ấy mỗi khi bà đi săn về chính là tuổi thơ của nó. Hơi ấm của mẹ, tình yêu thương của mẹ, những lời ru, câu chuyện cùng giọng nói ngọt ngào của bà cũng chính là tuổi thơ của nó. Nó không có bố, nó khác tất cả những con sói khác, không thể biến thành hình dạng sói hoàn toàn và thể chất yếu ớt nên thường bị bắt nạt. Nó không quan tâm. Nó tha thứ tất cả, những kẻ khinh thường nó và tha thứ cả số phận. Nó chỉ cần mẹ là đủ.
Germini nằm trên giường, đôi mắt xanh đẫm lệ. Thực tại nhoà đi, lí trí phai mờ, nhường chỗ cho cảm xúc cuộn lấy tâm trí và trái tim nó.
Taurus đứng không vững giữa dòng ký ức của Germini, những màu sắc và âm thanh xung quanh mờ đi, hoà vào nhau, như một dòng xoáy vô tận. Giữa tâm của vòng xoáy điên cuồng và buồn thảm ấy, Taurus rơi, rơi mãi vào một hố đen vô tận, bao quanh giữa kí ức và cảm xúc.
Anh rơi không biết bao lâu vào cái vòng xoáy đen tối khốc liệt ấy, khi những kí ức của Germini quật vào cơ thể anh như thể nó quật vào trái tim của Germini vậy. Nhưng ít ra cơ thể thì có thể lành, còn con tim thì mãi mãi rỉ máu.
Cái ngày định mệnh ấy, loài người đến....
Họ mang đến không gì ngoài bất hạnh...
Và họ kêu to : "Quái vật! Quái vật!"
Nhưng họ hành động chẳng khác gì những con quái không tính người...
Máu dính đầy bàn tay họ...
Mùi tanh tưởi bốc lên đáng sợ.
Tất cả mọi con sói, cả trẻ em, cả người già...
Bị tàn sát.
.
.
.
Loài người là loài ác độc, kinh tởm và xấu xí, và nhân tính họ méo mó...
Tất cả khắc vào trí óc một đứa trẻ vô lực.
" Xem này! Lại đây xem này!" Một người đàn ông lực lưỡng, cầm một lưỡi dao to lớn, mình đầy máu tươi còn ấm nóng, chỉ vào nó " Một con sói trắng con!"
" Mẹ nó! Hên vãi! Đợt này thắng lớn mày ạ! "
Những bóng người khổng lổ từ từ đi đến bên nó - đang thu mình ở một góc hang tăm tối.
" Đếch thể tin được là tìm được sói trắng nha! Lông chú mày được giá cực kỳ!"
"Cẩn thận ! Tao nghe nói sói trắng mạnh hơn sói thường gấp trăm lần, nó mà nhào lên cắn thì..."
" Con chó con mà mày sợ cái gì" Một gã đàn ông ốm nhom lộ cả xương nói với giọng the thé kì lạ " Để tao bổ một rìu vào đầu nó là xong !"
Hắn giơ cao một chiếc rìu cần tay trên không trung, bổ xuống.
Nó nhắm chặt mắt.... Nỗi sợ thoáng chốc đã bùng lên trong tâm trí.
Nó hét lên đầy kinh khiếp.
"Vụt..."
Bóng chiếc rìu thấp thoáng vụt qua, bổ vào thịt.
Máu nóng chảy từ từ xuống.
Trái tim nó đập mạnh chưa từng thấy.
Tay nó lạnh, nước mắt nóng, môi run run, răng nén chặt.
Nhưng không đau...
Mắt nó hé mở...
" Mẹ...?"
Mẹ ôm nó, máu đỏ tươi từ lưng róc rách chảy xuống tay, mặt và mình nó.
Máu của mẹ !!!
Mẹ nó cuồn tròn, hoá thành một con sói trắng khổng lồ, cặp nó trong mõm , và nhảy lao qua đám thợ săn.
" Ôi má ơi! Hai con sói trắng!"
" Chạy theo mau chúng chạy mất bây giờ!!!"
Lũ thợ săn đuổi theo mẹ và nó. Máu của mẹ vẫn chảy xuống dọc theo sống lưng, nhuộm đỏ màu trắng tinh khôi của bộ lông bà.
Mẹ bắt đầu đuối sức dần dần, thân hình sói trắng khổng lồ lúc nãy dần dần nhỏ lại theo mỗi bước mẹ chạy. Cuối cùng, mẹ hoàn toàn biến thành hình dạng con người, ôm nó mà chạy.
Bà trèo lên một vách nhỏ đá và đặt nó lên trên đó. Bà dịu dàng mỉm cười - nụ cười mang cho nó cả tuổi thơ, cả bầu trời rực rỡ hoàng hôn- vuốt mái tóc đỏ xinh đẹp của nó và cho nó một nụ hôn trên trán.
" Chạy theo hướng mặt trời lặn đến khi con thấy một ngôi làng. Đừng chạy nơi đồng không, hãy chạy sâu trong rừng để tránh lũ thợ săn con nhé!"
Mắt nó nhoè đi giữa hai dòng nước mắt. Giọng nó run run :
" Con không muốn sống với con người đâu! Con muốn sống với mẹ... với mẹ thôi! Đừng bỏ con! Đừng bỏ con mà mẹ ! Đừng bỏ con mà!"
Mẹ nó vuốt mặt nó, cười hiền từ:
" Loài người lẫn loài sói... đều không hề đáng sợ con yêu!"
Ngay lúc đó, lũ thợ săn vừa đến nơi.
" Nhớ lấy...! Mẹ yêu con! " Mẹ hét thật to khi nó quay đầu chạy đi. Bà xoay người nhảy xuống từ vách đá, biến thành một con sói khổng lồ.
" Ta sẽ cho các người lại gấp trăm lần nỗi sợ các người đã mang tới cho con và bầy của ta..."
Nó chạy... chạy mãi... Chạy khỏi kí ức, quá khứ, địa ngục và chính bản thân. Nó là một con sói lai... một con sói thất bại! Phải chăng vì nó vô dụng, yếu đuối, và chỉ biết ngồi khóc nên mới đẩy mẹ vào tình thế ấy.... Nó ước gì nó mạnh mẽ như mẹ... Nó nguyền rủa dòng máu con người chảy trong cơ thể nó....
Bao lần nó định quay đầu lại... nhưng nó sợ... Máu... xác của những con sói nát mèm, vương vãi sau khi bị giết và lột da... Mùi tanh tưởi bao phủ cả vùng đất quê nhà nơi nó lớn lên... Và nó sợ... mẹ... mẹ đã...
Nước mắt đã khô, cổ họng khô rát, làn da trẻ con trầy xước, nhưng nỗi sợ và những kí ức kinh hoàng ấy còn tồn tại mãi...
Đây rồi! Nó mệt lả, đứng trước một ngôi làng không tên. Ánh nắng mặt trời thiêu đốt trên là da đầy đất và máu...
.
.
.
" Lại đây mau lên! Có đứa bé ngất xỉu trước cổng làng! "
Mẹ khẽ lắc đầu, và nhìn nó một cách hiền dịu. Bà dịu dàng nở một nụ cười, nụ cười mang một nỗi buồn khó tả.
Mẹ là một con sói khác lạ so với bầy. Bà không mang một bộ lông xám bạc như những con sói khác, thay vào đó, cả thân ngoài bà mang một mà trắng tinh khôi, thuần khiết. Sắc màu mặt trời ửng hồng hoàng hôn phản chiếu lên bộ lông xinh đẹp ấy mỗi khi bà đi săn về chính là tuổi thơ của nó. Hơi ấm của mẹ, tình yêu thương của mẹ, những lời ru, câu chuyện cùng giọng nói ngọt ngào của bà cũng chính là tuổi thơ của nó. Nó không có bố, nó khác tất cả những con sói khác, không thể biến thành hình dạng sói hoàn toàn và thể chất yếu ớt nên thường bị bắt nạt. Nó không quan tâm. Nó tha thứ tất cả, những kẻ khinh thường nó và tha thứ cả số phận. Nó chỉ cần mẹ là đủ.
Germini nằm trên giường, đôi mắt xanh đẫm lệ. Thực tại nhoà đi, lí trí phai mờ, nhường chỗ cho cảm xúc cuộn lấy tâm trí và trái tim nó.
Taurus đứng không vững giữa dòng ký ức của Germini, những màu sắc và âm thanh xung quanh mờ đi, hoà vào nhau, như một dòng xoáy vô tận. Giữa tâm của vòng xoáy điên cuồng và buồn thảm ấy, Taurus rơi, rơi mãi vào một hố đen vô tận, bao quanh giữa kí ức và cảm xúc.
Anh rơi không biết bao lâu vào cái vòng xoáy đen tối khốc liệt ấy, khi những kí ức của Germini quật vào cơ thể anh như thể nó quật vào trái tim của Germini vậy. Nhưng ít ra cơ thể thì có thể lành, còn con tim thì mãi mãi rỉ máu.
Cái ngày định mệnh ấy, loài người đến....
Họ mang đến không gì ngoài bất hạnh...
Và họ kêu to : "Quái vật! Quái vật!"
Nhưng họ hành động chẳng khác gì những con quái không tính người...
Máu dính đầy bàn tay họ...
Mùi tanh tưởi bốc lên đáng sợ.
Tất cả mọi con sói, cả trẻ em, cả người già...
Bị tàn sát.
.
.
.
Loài người là loài ác độc, kinh tởm và xấu xí, và nhân tính họ méo mó...
Tất cả khắc vào trí óc một đứa trẻ vô lực.
" Xem này! Lại đây xem này!" Một người đàn ông lực lưỡng, cầm một lưỡi dao to lớn, mình đầy máu tươi còn ấm nóng, chỉ vào nó " Một con sói trắng con!"
" Mẹ nó! Hên vãi! Đợt này thắng lớn mày ạ! "
Những bóng người khổng lổ từ từ đi đến bên nó - đang thu mình ở một góc hang tăm tối.
" Đếch thể tin được là tìm được sói trắng nha! Lông chú mày được giá cực kỳ!"
"Cẩn thận ! Tao nghe nói sói trắng mạnh hơn sói thường gấp trăm lần, nó mà nhào lên cắn thì..."
" Con chó con mà mày sợ cái gì" Một gã đàn ông ốm nhom lộ cả xương nói với giọng the thé kì lạ " Để tao bổ một rìu vào đầu nó là xong !"
Hắn giơ cao một chiếc rìu cần tay trên không trung, bổ xuống.
Nó nhắm chặt mắt.... Nỗi sợ thoáng chốc đã bùng lên trong tâm trí.
Nó hét lên đầy kinh khiếp.
"Vụt..."
Bóng chiếc rìu thấp thoáng vụt qua, bổ vào thịt.
Máu nóng chảy từ từ xuống.
Trái tim nó đập mạnh chưa từng thấy.
Tay nó lạnh, nước mắt nóng, môi run run, răng nén chặt.
Nhưng không đau...
Mắt nó hé mở...
" Mẹ...?"
Mẹ ôm nó, máu đỏ tươi từ lưng róc rách chảy xuống tay, mặt và mình nó.
Máu của mẹ !!!
Mẹ nó cuồn tròn, hoá thành một con sói trắng khổng lồ, cặp nó trong mõm , và nhảy lao qua đám thợ săn.
" Ôi má ơi! Hai con sói trắng!"
" Chạy theo mau chúng chạy mất bây giờ!!!"
Lũ thợ săn đuổi theo mẹ và nó. Máu của mẹ vẫn chảy xuống dọc theo sống lưng, nhuộm đỏ màu trắng tinh khôi của bộ lông bà.
Mẹ bắt đầu đuối sức dần dần, thân hình sói trắng khổng lồ lúc nãy dần dần nhỏ lại theo mỗi bước mẹ chạy. Cuối cùng, mẹ hoàn toàn biến thành hình dạng con người, ôm nó mà chạy.
Bà trèo lên một vách nhỏ đá và đặt nó lên trên đó. Bà dịu dàng mỉm cười - nụ cười mang cho nó cả tuổi thơ, cả bầu trời rực rỡ hoàng hôn- vuốt mái tóc đỏ xinh đẹp của nó và cho nó một nụ hôn trên trán.
" Chạy theo hướng mặt trời lặn đến khi con thấy một ngôi làng. Đừng chạy nơi đồng không, hãy chạy sâu trong rừng để tránh lũ thợ săn con nhé!"
Mắt nó nhoè đi giữa hai dòng nước mắt. Giọng nó run run :
" Con không muốn sống với con người đâu! Con muốn sống với mẹ... với mẹ thôi! Đừng bỏ con! Đừng bỏ con mà mẹ ! Đừng bỏ con mà!"
Mẹ nó vuốt mặt nó, cười hiền từ:
" Loài người lẫn loài sói... đều không hề đáng sợ con yêu!"
Ngay lúc đó, lũ thợ săn vừa đến nơi.
" Nhớ lấy...! Mẹ yêu con! " Mẹ hét thật to khi nó quay đầu chạy đi. Bà xoay người nhảy xuống từ vách đá, biến thành một con sói khổng lồ.
" Ta sẽ cho các người lại gấp trăm lần nỗi sợ các người đã mang tới cho con và bầy của ta..."
Nó chạy... chạy mãi... Chạy khỏi kí ức, quá khứ, địa ngục và chính bản thân. Nó là một con sói lai... một con sói thất bại! Phải chăng vì nó vô dụng, yếu đuối, và chỉ biết ngồi khóc nên mới đẩy mẹ vào tình thế ấy.... Nó ước gì nó mạnh mẽ như mẹ... Nó nguyền rủa dòng máu con người chảy trong cơ thể nó....
Bao lần nó định quay đầu lại... nhưng nó sợ... Máu... xác của những con sói nát mèm, vương vãi sau khi bị giết và lột da... Mùi tanh tưởi bao phủ cả vùng đất quê nhà nơi nó lớn lên... Và nó sợ... mẹ... mẹ đã...
Nước mắt đã khô, cổ họng khô rát, làn da trẻ con trầy xước, nhưng nỗi sợ và những kí ức kinh hoàng ấy còn tồn tại mãi...
Đây rồi! Nó mệt lả, đứng trước một ngôi làng không tên. Ánh nắng mặt trời thiêu đốt trên là da đầy đất và máu...
.
.
.
" Lại đây mau lên! Có đứa bé ngất xỉu trước cổng làng! "
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store