12 Chom Sao Den Neon
Sau cuộc gọi trình báo ma tuý đêm qua, Sagit phải đến trụ sở cảnh sát vào hôm nay. Cô "vinh dự" góp mặt trong hàng ghế nhân chứng đang thì thầm to nhỏ đủ điều.Trong tâm trạng mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi đủ sau ca trực đêm qua, Sagit uể oải nằm ườn ra bàn, chán chường thở dài.Đảo mắt một lượt xung quanh phòng, Sagit dừng tầm mắt trước lọ Lily nhỏ trên bàn một nữ cảnh vệ." Sao mấy hôm nay toàn thấy Lily thế?"Cô chống tay lên cằm, tâm hồn đã thả trôi đi đâu.Sagit vẫn chưa quên được cảm giác căng thẳng tột độ vào đêm qua. Trước ranh giới sinh tử nguy hiểm mong manh ấy, cô đã thấy hưng phấn.Nó như một cảm giác gây nghiện khi chơi trò chơi mạo hiểm ở công viên giải trí vậy.Sagit hơi run rẩy, bờ mi xao động, cô ước mình không hành xử điên rồ như hôm qua.
Đúng như Aqua nói, hệt như một đứa " ngu đần".Dù biết sự việc lần này sẽ được cảnh sát giải quyết ổn thoả, đương nhiên là vậy, nhưng cô vẫn không ngừng lo lắng và đắn đo.Bất cứ ai dính líu đến Aqua hay làm lộ vụ giao dịch của hắn đều nhận kết cục bất hạnh.Luôn là vậy, Sagit biết điều đó.Cô gái dũng cảm đêm qua đã biến mất, để lại thân ảnh người thanh niên đầy suy tư ưu phiền.
Sagit thực sự đang suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.Có vẻ đêm qua cô đã mất bình tĩnh và không đủ tỉnh táo để hành xử đúng đắn hơn." Chắc do vài ly vang trắng mình đã uống trước giờ làm việc"Sagit thầm nghĩ, chưa bao giờ thấy hối hận vì đã không chịu tuân thủ theo quy tắc của chủ quán như lúc này: Không sử dụng đồ có cồn và chất kích thích khi làm việc...Sagit vò đầu, mái tóc xanh trở nên hơi rối.Loáng thoáng vài sợi tóc mai xoã xuống, mơn trớn gò má trắng của cô.
Tựa như muốn làm dịu bớt tâm trạng tồi tệ của mình, Sagit ngước đầu lên, hướng về phía cửa sổ.Ngoài trời cũng chẳng tốt hơn cảm xúc của cô nàng là bao.Bầu trời âm u, phủ một lớp sương dày đặc.
Phải nhìn thật kĩ qua những tầng mây mờ ảo ấy, Sagit mới phát hiện ra trời đang mưa.Cô tặc lưỡi, nguyền rủa số phận xui rủi của mình. Hôm nay Sagit không mang ô theo.Nằm gục trên bàn một lần nữa, cô khép hờ mắt lại, hàng mi cong ôm lấy đôi mắt hổ phách đang đắm trong nỗi lo lắng.
Ngoài trời, mưa nặng hạt hơn, tí tách nối đuôi nhau tạo nên âm điệu vội vã.Tim Sagit cũng vội vàng hoà chung nhịp điệu ấy.Làn gió lạnh lướt qua khe cửa sổ khép hờ, phả vào khuôn mặt cô cái se se của trời thu.
Cô nhắm mắt, đôi mày giãn ra một chút, thả lỏng người. Ước gì không gian yên bình này kéo dài thật lâu!...Sau khi cho cảnh sát lời khai, Sagit khoác áo lên người, chuẩn bị ra về.
Bước đi trên hành lang của trụ sở, cô nghe thấy cái tên Lily Joanson thốt ra từ miệng của một người mặc cảnh phục:- Tân binh, cầm bản báo cáo nạn nhân tử vong này đến phòng số 02 nhé!- Rõ! Cấp trên cũng vừa gửi lệnh bổ sung số nạn nhân tử vong vào ngày hôm qua.- Vậy cậu đến phòng hồ sơ bổ sung đi. Giao cả cho cậu.- Khoan thưa ngài, có nạn nhân tên Lily Joanson tử vong liên quan đến vụ án hiện đang điều tra. Có cần lập hồ sơ chi tiết hơn không?- Cứ vậy đi. Cậu gửi thẳng cho Aries là được, tên nhóc đó đang điều tra vụ án đó.- Rõ!Bất ngờ trước cái tên quá đỗi quen thuộc ấy, Sagit sững người, tự hỏi cô ấy ở sở cảnh sát làm gì?Nhưng trái tim Sagit lập tức thắt lại, hẫng một nhịp khi nghe thêm rằng cái tên cô từng mong nhớ vấn vương nằm trong danh sách nạn nhân tử vong do hung khí nhọn.Đau đớn đến tột cùng khiến trái tim cô loạn nhịp, Sagit lo lắng lại gần hỏi người cảnh sát kia, gần như gào lên trước mặt họ:- Lily xảy ra chuyện gì sao? Tôi là người quen của cô ấy, làm ơn hãy cho tôi biết... Làm ơn!Sau khi nghe được lời khẳng định của cảnh sát và những thông tin về cái chết đau đớn của Lily, Sagit lập tức chạy như bay xuống phòng hành chính, nơi vụ án mạng ấy đang được điều tra.Tràn ngập đớn đau và mất mát, Sagit không thể tin vào hiện thực tàn khốc này.Người từng cười đùa với cô, mới vào hôm trước còn gọi điện nói chuyện vẩn vơ cùng và cả hai thậm chí còn hẹn nhau một ngày sẽ cùng nhau ngắm bình minh trên biển, nay đã ra đi mãi mãi.
Đó thực là một cú sốc lớn với Sagit." Chết tiệt! Lily! Đồ thất hứa..."Cô gái trẻ này gần như không còn giữ được sự minh mẫn vốn có, lao thẳng vào căn phòng cuối góc, nơi đang rất ầm ĩ bởi tiếng cãi nhau.Các nghi phạm của vụ án đang tập trung tại đây.Sự xuất hiện đột ngột của Sagit khiến mọi người bất ngờ.
Không để lãng phí bất cứ giây phút nào, Sagit hét:- Ai là Leo Kilig, nghi phạm số 1 của vụ án?Trong đám đông ấy, một cánh tay giơ lên, đầy ngờ vực:- Là tôi, có chuyện gì sao?Không kịp để Leo hiểu ra tình hình, Sagit đã túm lấy áo anh, kéo người thanh niên đứng dậy khỏi chiếc ghế đệm.Tiếng sét một lần nữa kéo đến ầm ầm, kéo theo chùm ánh sáng chói mắt.Trong giây phút ấy, trước khi đèn phòng tắt phụt vì chập cầu giao, đôi đồng từ ngạc nhiên của Leo in bóng khuôn mặt nhăn nhó của Sagit.Một cảm xúc đớn đau tột cùng.Leo lập tức nhận ra ánh mắt của kẻ vừa mất đi một thứ mình thương yêu.
Anh có thể dễ dàng nhận ra điều đó, như một người đồng cảnh ngộ. Cảm xúc khó tả dâng lên trong trái tim đầy thương tổn của anh.Leo đứng yên, mặc cho những lời chửi rủa của Sagit và nắm đấm đã giơ lên không trung chỉ chực chờ khiến anh đau đớn.Sagit đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân, cô không muốn chuốc lấy phiền toái nếu lỡ gây bạo lực ở đồn cảnh sát.
Đôi mắt ươn ướt lệ buồn của cô nhìn Leo đầy khẩn thiết:- Anh đã giết Lily à? Làm ơn hãy nói là không, anh Kilig!Khác với cô gái trẻ kia, Leo vẫn giữ được bình tĩnh.Ánh mắt anh dao động nhìn Sagit, chạm nhẹ vào hoen mi hơi ửng đỏ của cô:- Không. Tôi không làm chuyện xấu xa ấy cô gái ạ. Vì vậy nên hãy bình tĩnh lại đã. Cảnh sát sẽ giải quyết ổn thoả và đòi lại công bằng cho bạn cô!Đôi mắt Leo hơi nhăn lại, trong lòng dấy lên cảm xúc anh muốn lãng quên đi mãi mãi, xúc cảm đau đớn tột cùng khi mất đi một người quan trọng.Anh nhìn thấy cả mình và cô gái trước mắt một điều gì đó thật giống nhau, hai tâm hồn đồng điệu. Và anh thấu cả cảm giác khi hình bóng luyến lưu trong tâm tưởng bây lâu nay vụt tắt để lại khoảng trời đen tối. Đôi mắt anh khó định, cảm xúc rối bời nhưng rồi rất nhanh cảm xúc ấy lẩn khuất sau vẻ điềm đạm và trưởng thành anh cố gắng tạo dựng nên.Lúc này, ánh đèn rực sáng trở lại. Có vẻ phía cảnh sát đã xử lí rất tốt các sự cố bất ngờ.Sagit đã không để ý được đôi mắt phức tạp mà Leo vừa nhìn mình trong bóng tối.Đôi vai cô run run, đôi mắt khép lại.
Cô gục đầu vào vai Leo.
Và anh cũng không ngần ngại ôm lấy Sagit, đôi bàn tay vỗ lên bờ lưng thổn thức, anh an ủi con người trong lòng.Leo có thể cảm nhận rõ nhịp đập của Sagit lúc này.Trái tim cô đã bình tĩnh hơn. Lý trí đã chế ngự được cảm xúc.Trái lại, mạch đập của Leo rộn rã, tâm trí anh không thể quên đi hình ảnh buồn bã nao lòng vụt qua đôi mắt Sagit vừa rồi.Lách cách, một thanh niên trẻ mặc cảnh phục bước vào, ánh mắt kì lạ nhìn cả hai. Người cảnh sát khẽ thở phào nhưng sau đó lại ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Sau đó, cậu ta ghé vào bộ đàm, gọi cho ai đó:- Vâng thưa sếp, bọn họ an toàn, không xảy ra xô xát gì nghiêm trọng.
Sau đó, cậu nhướn mày nhìn Leo, chuyển dần hướng mắt vào Sagit còn đang sụt sịt trong lòng người thanh niên kia.Aries- cậu cảnh sát ấy bồi thêm một câu:- À... Tôi thấy một cảnh kì lạ thưa sếp!... Nhân chứng và nghi phạm số 1 đang an ủi nhau. Ơ... Ừm... Tôi cho là vậy!
Đúng như Aqua nói, hệt như một đứa " ngu đần".Dù biết sự việc lần này sẽ được cảnh sát giải quyết ổn thoả, đương nhiên là vậy, nhưng cô vẫn không ngừng lo lắng và đắn đo.Bất cứ ai dính líu đến Aqua hay làm lộ vụ giao dịch của hắn đều nhận kết cục bất hạnh.Luôn là vậy, Sagit biết điều đó.Cô gái dũng cảm đêm qua đã biến mất, để lại thân ảnh người thanh niên đầy suy tư ưu phiền.
Sagit thực sự đang suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.Có vẻ đêm qua cô đã mất bình tĩnh và không đủ tỉnh táo để hành xử đúng đắn hơn." Chắc do vài ly vang trắng mình đã uống trước giờ làm việc"Sagit thầm nghĩ, chưa bao giờ thấy hối hận vì đã không chịu tuân thủ theo quy tắc của chủ quán như lúc này: Không sử dụng đồ có cồn và chất kích thích khi làm việc...Sagit vò đầu, mái tóc xanh trở nên hơi rối.Loáng thoáng vài sợi tóc mai xoã xuống, mơn trớn gò má trắng của cô.
Tựa như muốn làm dịu bớt tâm trạng tồi tệ của mình, Sagit ngước đầu lên, hướng về phía cửa sổ.Ngoài trời cũng chẳng tốt hơn cảm xúc của cô nàng là bao.Bầu trời âm u, phủ một lớp sương dày đặc.
Phải nhìn thật kĩ qua những tầng mây mờ ảo ấy, Sagit mới phát hiện ra trời đang mưa.Cô tặc lưỡi, nguyền rủa số phận xui rủi của mình. Hôm nay Sagit không mang ô theo.Nằm gục trên bàn một lần nữa, cô khép hờ mắt lại, hàng mi cong ôm lấy đôi mắt hổ phách đang đắm trong nỗi lo lắng.
Ngoài trời, mưa nặng hạt hơn, tí tách nối đuôi nhau tạo nên âm điệu vội vã.Tim Sagit cũng vội vàng hoà chung nhịp điệu ấy.Làn gió lạnh lướt qua khe cửa sổ khép hờ, phả vào khuôn mặt cô cái se se của trời thu.
Cô nhắm mắt, đôi mày giãn ra một chút, thả lỏng người. Ước gì không gian yên bình này kéo dài thật lâu!...Sau khi cho cảnh sát lời khai, Sagit khoác áo lên người, chuẩn bị ra về.
Bước đi trên hành lang của trụ sở, cô nghe thấy cái tên Lily Joanson thốt ra từ miệng của một người mặc cảnh phục:- Tân binh, cầm bản báo cáo nạn nhân tử vong này đến phòng số 02 nhé!- Rõ! Cấp trên cũng vừa gửi lệnh bổ sung số nạn nhân tử vong vào ngày hôm qua.- Vậy cậu đến phòng hồ sơ bổ sung đi. Giao cả cho cậu.- Khoan thưa ngài, có nạn nhân tên Lily Joanson tử vong liên quan đến vụ án hiện đang điều tra. Có cần lập hồ sơ chi tiết hơn không?- Cứ vậy đi. Cậu gửi thẳng cho Aries là được, tên nhóc đó đang điều tra vụ án đó.- Rõ!Bất ngờ trước cái tên quá đỗi quen thuộc ấy, Sagit sững người, tự hỏi cô ấy ở sở cảnh sát làm gì?Nhưng trái tim Sagit lập tức thắt lại, hẫng một nhịp khi nghe thêm rằng cái tên cô từng mong nhớ vấn vương nằm trong danh sách nạn nhân tử vong do hung khí nhọn.Đau đớn đến tột cùng khiến trái tim cô loạn nhịp, Sagit lo lắng lại gần hỏi người cảnh sát kia, gần như gào lên trước mặt họ:- Lily xảy ra chuyện gì sao? Tôi là người quen của cô ấy, làm ơn hãy cho tôi biết... Làm ơn!Sau khi nghe được lời khẳng định của cảnh sát và những thông tin về cái chết đau đớn của Lily, Sagit lập tức chạy như bay xuống phòng hành chính, nơi vụ án mạng ấy đang được điều tra.Tràn ngập đớn đau và mất mát, Sagit không thể tin vào hiện thực tàn khốc này.Người từng cười đùa với cô, mới vào hôm trước còn gọi điện nói chuyện vẩn vơ cùng và cả hai thậm chí còn hẹn nhau một ngày sẽ cùng nhau ngắm bình minh trên biển, nay đã ra đi mãi mãi.
Đó thực là một cú sốc lớn với Sagit." Chết tiệt! Lily! Đồ thất hứa..."Cô gái trẻ này gần như không còn giữ được sự minh mẫn vốn có, lao thẳng vào căn phòng cuối góc, nơi đang rất ầm ĩ bởi tiếng cãi nhau.Các nghi phạm của vụ án đang tập trung tại đây.Sự xuất hiện đột ngột của Sagit khiến mọi người bất ngờ.
Không để lãng phí bất cứ giây phút nào, Sagit hét:- Ai là Leo Kilig, nghi phạm số 1 của vụ án?Trong đám đông ấy, một cánh tay giơ lên, đầy ngờ vực:- Là tôi, có chuyện gì sao?Không kịp để Leo hiểu ra tình hình, Sagit đã túm lấy áo anh, kéo người thanh niên đứng dậy khỏi chiếc ghế đệm.Tiếng sét một lần nữa kéo đến ầm ầm, kéo theo chùm ánh sáng chói mắt.Trong giây phút ấy, trước khi đèn phòng tắt phụt vì chập cầu giao, đôi đồng từ ngạc nhiên của Leo in bóng khuôn mặt nhăn nhó của Sagit.Một cảm xúc đớn đau tột cùng.Leo lập tức nhận ra ánh mắt của kẻ vừa mất đi một thứ mình thương yêu.
Anh có thể dễ dàng nhận ra điều đó, như một người đồng cảnh ngộ. Cảm xúc khó tả dâng lên trong trái tim đầy thương tổn của anh.Leo đứng yên, mặc cho những lời chửi rủa của Sagit và nắm đấm đã giơ lên không trung chỉ chực chờ khiến anh đau đớn.Sagit đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân, cô không muốn chuốc lấy phiền toái nếu lỡ gây bạo lực ở đồn cảnh sát.
Đôi mắt ươn ướt lệ buồn của cô nhìn Leo đầy khẩn thiết:- Anh đã giết Lily à? Làm ơn hãy nói là không, anh Kilig!Khác với cô gái trẻ kia, Leo vẫn giữ được bình tĩnh.Ánh mắt anh dao động nhìn Sagit, chạm nhẹ vào hoen mi hơi ửng đỏ của cô:- Không. Tôi không làm chuyện xấu xa ấy cô gái ạ. Vì vậy nên hãy bình tĩnh lại đã. Cảnh sát sẽ giải quyết ổn thoả và đòi lại công bằng cho bạn cô!Đôi mắt Leo hơi nhăn lại, trong lòng dấy lên cảm xúc anh muốn lãng quên đi mãi mãi, xúc cảm đau đớn tột cùng khi mất đi một người quan trọng.Anh nhìn thấy cả mình và cô gái trước mắt một điều gì đó thật giống nhau, hai tâm hồn đồng điệu. Và anh thấu cả cảm giác khi hình bóng luyến lưu trong tâm tưởng bây lâu nay vụt tắt để lại khoảng trời đen tối. Đôi mắt anh khó định, cảm xúc rối bời nhưng rồi rất nhanh cảm xúc ấy lẩn khuất sau vẻ điềm đạm và trưởng thành anh cố gắng tạo dựng nên.Lúc này, ánh đèn rực sáng trở lại. Có vẻ phía cảnh sát đã xử lí rất tốt các sự cố bất ngờ.Sagit đã không để ý được đôi mắt phức tạp mà Leo vừa nhìn mình trong bóng tối.Đôi vai cô run run, đôi mắt khép lại.
Cô gục đầu vào vai Leo.
Và anh cũng không ngần ngại ôm lấy Sagit, đôi bàn tay vỗ lên bờ lưng thổn thức, anh an ủi con người trong lòng.Leo có thể cảm nhận rõ nhịp đập của Sagit lúc này.Trái tim cô đã bình tĩnh hơn. Lý trí đã chế ngự được cảm xúc.Trái lại, mạch đập của Leo rộn rã, tâm trí anh không thể quên đi hình ảnh buồn bã nao lòng vụt qua đôi mắt Sagit vừa rồi.Lách cách, một thanh niên trẻ mặc cảnh phục bước vào, ánh mắt kì lạ nhìn cả hai. Người cảnh sát khẽ thở phào nhưng sau đó lại ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Sau đó, cậu ta ghé vào bộ đàm, gọi cho ai đó:- Vâng thưa sếp, bọn họ an toàn, không xảy ra xô xát gì nghiêm trọng.
Sau đó, cậu nhướn mày nhìn Leo, chuyển dần hướng mắt vào Sagit còn đang sụt sịt trong lòng người thanh niên kia.Aries- cậu cảnh sát ấy bồi thêm một câu:- À... Tôi thấy một cảnh kì lạ thưa sếp!... Nhân chứng và nghi phạm số 1 đang an ủi nhau. Ơ... Ừm... Tôi cho là vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store