ZingTruyen.Store

[12 chòm sao cổ đại] [Say]

Chương 09: Giao Thừa, mừng năm mới (1)

Hinahinarii

Chu Sư Tử biết được Giao thừa này sẽ có lễ hội thả hoa đăng, vậy nên nàng rất háo hức chờ đến ngày ấy.
Không tin cứ hỏi Tôn Thiên Yết mà coi. Trước kia Chu Sư Tử thường kể muôn vàn loại chuyện trên đời, thế mà giờ nói đi nói lại thế nào cũng sẽ kể đến Lễ thả hoa đăng. Ngày nào Chu Sư Tử cũng nhắc về chuyện này, nhắc đến liên tục, nhắc nhiều đến mức khiến người ta phát chán. Nàng đếm từng ngày, từng giờ một để mong chóng đến Giao thừa, tâm trạng chính là cực kỳ trông đợi!
Giao Thừa đến, Chu Sư Tử quanh quẩn bên Tôn Thiên Yết, lại lải nhải về Lễ thả hoa đăng. Nàng vui vẻ nói:
- Tối nay, bốn người chúng ta, muội, tỷ, Cự Giải huynh và Thiên Bình ca ca, chúng ta cùng đi Lễ thả hoa đăng!
Nghĩ đến cảnh người người chen chúc, còn cả hôm nàng bị lạc mất Lãnh Cự Giải, Tôn Thiên Yết lắc đầu bịa một lý do:
- Thôi, hai người đi đi, tỷ bận làm việc nhà rồi. Ngày mai Tết đến, phải mau dọn nhà cho kịp.
Chu Sư Tử nhanh nhẹn cầm lấy cây chổi trong tay Tôn Thiên Yết, hăng hái:
- Tối nay chúng ta phải cùng nhau đi, để muội giúp tỷ làm xong việc sớm. Lễ thả hoa đăng đẹp như vậy, tỷ không được bỏ qua, phí lắm.
Tôn Thiên Yết dở khóc dở cười không biết nói gì, nàng đành thầm thở dài, chiều muội muội đáng yêu này một tí vậy, không nỡ từ chối tấm lòng muội ấy. Hai tỷ muội cùng chung tay làm việc, chẳng mấy chốc mà nhà cửa đã sạch bóng. Chu Sư Tử là tiểu thư mà việc nhà làm rất được, Tôn Thiên Yết hài lòng nhìn thành quả cả chiều của hai tỷ muội mà thầm khen.
Mới giờ Dậu, vừa ăn xong và thay y phục, Tôn Thiên Yết đã bị Chu Sư Tử kéo đi rủ những người khác. Lãnh Cự Giải sửa soạn rất nhanh chóng, dù gì cũng là nam nhân, chỉ cần khoác một bộ y phục giản dị như bình thường là được. Hắn không để hai tỷ muội phải đợi lâu, mấy phút đã đi ra, vẻ đẹp như yêu nghiệt, câu hồn đoạt phách người khác đi mất. Trên mái nhà truyền một tiếng động, rồi chớp mắt một cái, Tôn Thiên Bình từ trên kia nhảy xuống. Y phục vẫn đen từ đầu đến chân, mặt nạ bạc ngay ngắn che đi khuôn mặt, tóc bay bay bị hắn vuốt ngược lên, thanh kiếm giắt sau lưng, cú đáp gọn gàng chuẩn xác, nhìn sao cũng thấy rất ngầu, hảo soái. Chu Sư Tử híp mắt cười, dẫn mọi người đến lễ thả hoa đăng, vừa đi vừa líu lo giới thiệu cho mọi người biết Tôn Thiên Bình. Lãnh Cự Giải và Tôn Thiên Bình đã biết nhau từ trước, thậm chí còn là huynh đệ tốt, ở hoàng cung, hắn và Lãnh Cự Giải đã cùng nhau hợp tác xử lí rất nhiều vụ, bách chiến bách thắng. Tôn Thiên Yết nghe tên Tôn Thiên Bình có hơi bàng hoàng, toàn thân run nhẹ, mắt mở to, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ, khó phát hiện ra, chắc là ngạc nhiên vì biết có người trùng họ với mình. Nàng dù không mấy mặn mà với việc kết thêm người mới nhưng cũng miễn cưỡng gọi là nói chuyện được với Tôn Thiên Bình, làm quen kiểu ấy chắc cũng ổn đi. Bốn người phải sải chân thật dài mới đuổi kịp Chu Sư Tử, nàng cứ vừa đi vừa chạy, lại còn huýt sáo rất vui vẻ, dù gì cũng đang sớm, Chu Sư Tử như vậy cũng là quá háo hức rồi. Quả nhiên, đến nơi mới chỉ lác đác mấy người, hoa đăng vẫn đang chuẩn bị. Chu Sư Tử vẫn không thất vọng mà định chạy đi nhìn nhìn ngó ngó thì bị Tôn Thiên Yết giữ lại:
- Tiểu Sư, muội có thể nghỉ một chút được không? Đi vậy mà không mệt sao, tỷ thở không ra hơi rồi này.
Chu Sư Tử nhìn huynh, tỷ của mình dù trời rét mà mồ hôi vẫn lấm tấm trên mặt, nàng mới chỉ vào ghế đá gần đó:
- Nghỉ một chút vậy, nhưng nghỉ xong là đi liền đó nha, muội không chờ đợi được nữa!
Tôn Thiên Yết ngay lập tức ngồi xuống, mệt chết nàng rồi. Lãnh Cự Giải cũng điềm đạm ngồi cạnh, hắn hơi mệt một chút thôi, không đáng kể. Chu Sư Tử thấy Lãnh Cự Giải và Tôn Thiên Yết ngồi cạnh nhau thì khó chịu, tuy nhiên vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, bước đến chen giữa hai người mà ngồi xuống. Thấy Tôn Thiên Yết ngạc nhiên nhìn, nàng giải thích:
- Lạnh quá, muội ngồi ở đây cho ấm thôi mà - Chu Sư Tử chu môi - Tỷ không thích sao?
- À, không sao, tỷ chỉ bất ngờ một chút thôi - Tôn Thiên Yết gượng cười, nàng quả là không thích, nhưng không thể trách Chu Sư Tử, đành nói dối lòng mình.
Chu Sư Tử biết mà, Thiên Yết tỷ sẽ luôn chiều nàng, vậy nên nàng cứ thế mà tiến đến thôi. Tôn Thiên Bình nhìn cảnh Chu Sư Tử tranh ngồi cạnh Lãnh Cự Giải thì phiền lòng, tay âm thầm bấu chặt, bước tới ngồi cạnh Tôn Thiên Yết, đó cũng là chỗ ngồi duy nhất rồi. Chu Sư Tử là một thứ siêu cấp dính người, nàng đang ở gần Lãnh Cự Giải, sát rạt, tâm tình vui vẻ mà luôn mồm nói chuyện, nhõng nhẽo, làm nũng với hắn, ném hai người còn lại ra sau lưng. Lãnh Cự Giải tính tình ôn nhu như nước, mà hắn lại rất cưng chiều mấy muội muội đáng yêu, vì vậy mà không làm ngơ trước biểu cảm Chu Sư Tử, đưa tay ngắt ngắt cái bánh bao phấn nộn của nàng một cái. Rồi lại xoa xoa, cười cười, muội muội này đúng là muội muội dễ thương nhất hắn từng gặp, thầm hứa với bản thân sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Hai họ Tôn ngồi nhìn cảnh tượng trước mặt mà thập phần gai mắt, cả hai không hẹn mà cùng nhau đen mặt lại. Tôn Thiên Bình cố dời tầm mắt, nhìn xuống cô nương đang ngồi gần mình. Tôn Thiên Yết phải không nhỉ? Hắn chợt nghĩ tới một tiểu muội nhỏ lúc nào cũng đi theo mình, khuôn mặt khả ái hiền dịu vô cùng. Trái với Tôn Thiên Yết, Tôn Thiên Bình có ấn tượng khá tốt đối với nàng. Ngoại hình thì không cần miêu tả thêm, xinh đẹp đến mức chỉ một động tác nhỏ cũng đã làm nam nhân mê mẩn ngắm nhìn. Tính cách, có phần khá lạnh nhạt xa cách, tuy nhiên luôn lịch thiệp tao nhã, Tôn Thiên Bình vẫn thích muội muội kia hơn, tuy hai người giống nhau ở đôi mắt màu cà phê nhàn nhạt và lông mày lá liễu đen nhánh, nhưng tiểu muội kia thì hoà đồng vui vẻ, đâu như Tôn Thiên Yết. Nhớ đến mấy kí ức xưa cũ với tiểu muội kia, Tôn Thiên Bình đột nhiên có hứng thú bắt chuyện với nàng. Hắn quay sang gọi:
- Thiên Yết muội?
- Ân? - Thiên Yết cười nhạt, hỏi lại
Tôn Thiên Bình chán nản, cười cũng giả tạo quá đi, không hề giống nụ cười chân thành vô tư của Chu Sư Tử một chút nào. Nhìn thì có vẻ đang để tâm đấy, nhưng hắn đã nhìn thấy chữ miễn-cưỡng viết đầy trên mặt Tôn Thiên Yết rồi kìa. Tôn Thiên Bình cũng chẳng phải tạo biểu cảm giả tạo đáp lại Tôn Thiên Yết bởi hắn đang đeo mặt nạ, nên chỉ đều đều cất giọng hỏi:
- Muội đến từ đâu?
- Ta là người ở Hoàng Đạo Quốc - Tôn Thiên Yết nói dối mà không chớp mắt, chỉ những người thân thiết với nàng như Lãnh Cự Giải hay bà Lưu mới biết được nàng không phải người ở đây, đến Sư Tử muội nàng còn chưa nói cho, Tôn Thiên Bình nghĩ nàng sẽ cho hắn biết sao?
Tôn Thiên Bình hơi gật đầu, tiếp tục hỏi thêm. Dù gì sau này sẽ tiếp xúc nhiều, phải biết sơ qua để dễ đối phó, dù hắn có thiện cảm với nàng hay không. Qua mấy câu trả lời hờ hững của Tôn Thiên Yết, Tôn Thiên Bình cũng nắm được một ít thông tin. Tuổi nàng là 20, thanh mai trúc mã của Lãnh Cự Giải, một lão nương họ Lưu là mẫu thân, bán trà. Tôn Thiên Bình cũng lịch sự tự giới thiệu, nhưng Tôn Thiên Yết chỉ gật đầu lấy lệ, nàng không có hứng nói chuyện bởi đang dán mắt vào cặp đôi chim chuột đằng trước. Thấy cuộc nói chuyện này quá nhạt nhẽo, hơn nữa vẻ mặt Tôn Thiên Yết chẳng biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt ngoài nụ cười giả tạo cho có, thể hiện sự tôn trọng đối phương, Tôn Thiên Bình cũng chán nản theo. Hắn im lặng, phóng mắt ra đằng trước, tránh nhìn Chu Sư Tử và Lãnh Cự Giải. Không giống Tôn Thiên Yết cứ để ý nhất cử nhất động của người thương và tình địch, Tôn Thiên Bình thật sự rất khó chịu không muốn nhìn, nên chỉ có cách làm lơ đi. Mặc dù được gần Lãnh Cự Giải rất vui, nhưng Chu Sư Tử vẫn không kìm được lòng háo hức muốn đi khám phá, xem xét, thấy thể trạng đã phục hồi được chút ít, nàng lại cầm tay Lãnh Cự Giải mà kéo đi muôn nơi. Tôn Thiên Yết cùng Tôn Thiên Bình đuổi theo sau, không khí trầm mặc trái hẳn với tiếng nói cười của hai người kia. Tôn Thiên Yết mím môi, nàng thật sự không chịu nổi cảnh này, trong lòng cứ như có quỷ. Tầm nhìn tối sầm lại, mấy giây sau khi rõ ra thì nàng đã thấy khuôn mặt tươi cười của Thái Hiểu Phi phóng đại trước mặt:
- Không thích xem thì đừng xem nữa, ngắm ta đây nè!
- Ai bảo ta không muốn xem? Ta đang mừng cho hai huynh muội ấy đó chứ - Ít khi bị người khác nhìn thấu tâm tư, Tôn Thiên Yết cáu bẳn đáp lại, lớp vỏ thanh nhã tan thành mây khói
- Nàng cũng đến đây thả hoa đăng sao? Thật trùng hợp nha - Thái Hiểu Phi bỏ tay đang che mắt Tôn Thiên Yết ra, cười cợt. Thật ra chẳng có sự trùng hợp nào cả, hắn chợt thấy bốn người họ, nhận thấy đây là cơ hội tốt để điều tra về Tôn Thiên Yết nên mới bám theo đến tận đây mà thôi
- Tránh ra - Tôn Thiên Yết lạnh lùng nói, xăm xăm bước lên
Nhưng Thái Hiểu Phi đùa rất dai, nàng tiến sang trái hắn cũng tiến sang trái, nàng tiến sang phải hắn cũng tiến sang phải, không để nàng đi. Tôn Thiên Yết tâm trạng không tốt, bực mình hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn cái gì, Thái Hiểu Phi?
- Ồ, được Thiên Y cô nương nhớ tên thật vinh hạnh quá đi!
- Ta tên Thiên Yết, Tôn-Thiên-Yết - Tôn Thiên Yết gằn giọng đính chính - Muốn gì nói nhanh, ta phải đi, không có thời gian đôi co với ngươi.
- Muốn nàng là nương tử của ta có được không, Tiểu Yết cô nương? - Thái Hiểu Phi cúi gần Tôn Thiên Yết, thổi nhẹ một hơi vào tai nàng, giọng nói trầm thấp thập phần quyến rũ mị hoặc.
Tôn Thiên Yết nhếch môi, hắn nghĩ nàng sẽ đỏ mặt, nói lắp bắp, động lòng gì đó sao? Lầm rồi, lầm to rồi, nàng vốn dĩ chỉ động lòng với Lãnh Cự Giải mà thôi, mấy trò như này chẳng qua cũng như một con muỗi đối với nàng. Nàng đoan trang thục nữ không có nghĩa là yếu đuối bánh bèo, dễ bị trêu chọc như vậy, Thái Hiểu Phi ngươi chọn nhầm người rồi. Tôn Thiên Yết co gối nhắm thẳng giữa y phục hắn mà ra tay, rồi nhân lúc Thái Hiểu Phi còn đau đớn, nàng đi thẳng. Nhưng ai cũng mải miết đi theo Chu Sư Tử, hơn nữa bây giờ người đến dự Lễ thả hoa đăng cũng đã bắt đầu đông rồi, một lần nữa, Tôn Thiên Yết lại bị lạc. Nàng mệt mỏi xen vào giữa đám đông tìm kiếm dù chỉ một bóng hình quen thuộc, nhưng tất cả đều vô ích. Sắp đến giờ thả hoa đăng, tâm trạng Tôn Thiên Yết rối loạn, nàng thở hắt ra, tại sao cứ đi đến nơi công cộng là nàng luôn luôn bị lạc? Thái Hiểu Phi! Đồ Thái Hiểu Phi phiền phức, ta nguyền rủa chết ngươi.
Nhắc Tào tháo, Tào tháo liền tới, cổ tay mảnh khảnh của Tôn Thiên Yết bỗng bị nắm chặt rồi kéo mạnh. Nàng không kịp đề phòng, bị lực kéo mạnh mẽ làm nàng đập thẳng mặt vào lồng ngực rắn chắc của người nọ. Tôn Thiên Yết đang rất bực bội, ngỡ Thái Hiểu Phi, nàng co tay định đẩy mạnh thì chợt khựng lại...
Mùi hương này... là mùi của Lãnh Cự Giải!
Nhịp tim của Tôn Thiên Yết nhảy vọt lên, cứ thế mà nện thình thịch vào lồng ngực. Nàng thở nhanh, mặt đỏ lên, lúng túng ngước nhìn. Lãnh Cự Giải đang nhíu mày lo lắng:
- Tiểu Yết, tâm trí muội để đi đâu mà lại bị lạc nữa? Có biết làm ta lo lắng lắm không?
Tôn Thiên Yết bất động không biết nên nói gì, chết nàng rồi, mặt cứ nóng lên, đỏ lên, phen này để Lãnh Cự Giải thấy vẻ mặt này mất. Mà quả là Lãnh Cự Giải thấy thật, cộng thêm cái ôm thoáng qua vừa nãy, hắn cũng cảm nhận được nhịp tim nàng đập rất nhanh. Hắn kéo tay nàng đi:
- Nãy giờ chạy đi tìm mệt không? Mặt đỏ lên, tim đập nhanh rồi kìa, ngồi nghỉ một chút.
Tôn Thiên Yết cúi mặt đi theo Lãnh Cự Giải, theo hắn vào một quán nước. Khi đã yên vị trên ghế, trước mặt hai người đã là hai tách nước ấm còn bốc lên làn khói nhẹ, Lãnh Cự Giải mới nghiêm túc hỏi:
- Muội đi những đâu? Tại sao lại để bị lạc, ta rất lo đấy, nơi này nhiều trộm cướp, nàng đi một mình rất nguy hiểm.
Huynh còn lo cho ta sao? Chẳng phải huynh với Sư Tử muội đang cười đùa với nhau, xong mới để ta bị lạc à?
Nghĩ lại sự việc lúc nãy khiến Tôn Thiên Yết càng thêm bực mình, nàng cắn môi không đáp. Nhìn tách nước trên bàn, nàng đưa lên uống một mạch, đem luôn câu hỏi của Lãnh Cự Giải vứt ra sau. Lãnh Cự Giải không vui nhìn nàng, đây là lần đầu nàng làm trái ý hắn đấy. Hắn dằn tay nàng xuống, ngón tay áp bức khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phải nhìn thẳng vào hắn:
- Muội không được tránh, trả lời ta đi. Lỡ may muội có việc gì thì sao? Lần nào đi nơi đông người muội cũng bị lạc, đã 20 rồi đấy, cứ muốn ta phải để ý từng tí một như tiểu hài tử thế là sao?
- Tại huynh, đừng đổ lỗi cho muội - Nhìn gương mặt anh tuấn kia, Tôn Thiên Yết càng thấy gai mắt - Hai người đi trước vui vẻ với nhau, không chú ý đến người khác, muội sống chết ra sao cũng không quan tâm, còn không hề ngoảnh mặt xem lấy một cái, giờ muội vô tình bị lạc còn trách muội sao? Cự Giải huynh, huynh tự hỏi bản thân đi, đừng hỏi muội.
Lãnh Cự Giải bật cười, Tôn Thiên Yết điềm đạm tao nhã của mọi ngày biến mất, lộ ra con người giận dỗi này thật sự rất đáng yêu. Bỏ tay ra, hắn mới nhướn mày bỡn cợt trêu đùa:
- Ồ, tiên tử Tôn Thiên Yết hôm nay lại đi ghen tị với Sư Tử muội muội thân thiết của mình cơ đấy? Tỷ tỷ biết chiều chuộng, nhường nhịn muội muội đi đâu mất rồi?
Tôn Thiên Yết đơ người, đỏ mặt. Nàng thật hối hận vì đã buột miệng mà, hình tượng tốt đẹp mất công gây dựng nay còn đâu. Lãnh Cự Giải chắc đang nghĩ nàng là người trẻ con, ích kỷ, hay chấp vặt, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Lãnh Cự Giải cười cười, trêu chọc Tiểu Yết muội thật vui quá đi, nhưng nhìn nàng cứ chần chừ chẳng nói được gì, quá đáng thương, hắn đành xuống tay:
- Lần sau đừng để bị lạc nữa, ai cũng lo cho muội đấy!
Tôn Thiên Yết chỉ biết gật đầu. Lãnh Cự Giải nhìn dòng người ngày càng đông, mới đứng dậy trả tiền nước rồi bảo:
- Sắp đến giờ thả hoa đăng rồi, chúng ta mau đi không muộn.
Nhận xong mỗi người một đoá hoa đẹp đẽ, Tôn Thiên Yết và Lãnh Cự Giải cùng nhau ra đến bờ sông. Giờ thì Lãnh Cự Giải cứ nắm chặt tay nàng không buông thôi, hắn sợ lại lạc nàng trong đám đông tấp nập này. Tôn Thiên Yết ngoan ngoãn theo hắn, e thẹn nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt. Mặt sông lấp loáng, nước dập dềnh, người người chen nhau đứng hai bên bờ, trên tay ai nấy đều là những bông hoa đăng làm bằng giấy mỏng manh. Sắp đến giờ thả hoa đăng rồi mà chưa thấy Tôn Thiên Bình cùng Chu Sư Tử đâu, Tôn Thiên Yết lo lắng hỏi Lãnh Cự Giải:
- Thiên Bình huynh cùng Sư Tử muội đi đâu rồi? Tại sao giờ này còn chưa thấy? Chúng ta có nên đi tìm thử không?
- Muội đừng lo, hai người ấy vẫn ổn cả. Thiên Bình sẽ bảo vệ Sư Tử muội không chút sứt mẻ, đệ ấy là ám vệ mà. Giờ đi tìm sẽ không kịp, đông như vậy tìm cũng không ra - Lãnh Cự Giải ôn tồn nói, rồi nhắc - Muội chuẩn bị đi.
Chỉ sau lời Lãnh Cự Giải nói mấy phút, buổi lễ thả hoa đăng đã bắt đầu. Lãnh Cự Giải âm trầm nhìn đoá hoa đăng làm bằng giấy, bên trong có nến thắp sáng mà ngẩn ngơ. Mọi người đang cùng ước nguyện, hắn cũng tự ước mấy điều ước rồi đánh mắt sang Tôn Thiên Yết, muốn cùng nàng thả hoa đăng. Tôn Thiên Yết đang nhắm mắt ước nguyện, đôi môi mỉm cười thật yên bình, làn mi khẽ lay động, gió thổi mái tóc đen nhánh bay bay. Nàng mở mắt, nhìn hắn mà cười dịu dàng. Ánh mắt chạm nhau, màu cà phê nhàn nhạt lấp lánh hẳn lên do ánh nến chiếu vào. Lãnh Cự Giải hỏi:
- Muội ước nguyện điều gì?
- Không nói được, nói ra sẽ mất linh nghiệm - Thấy Lãnh Cự Giải mở miệng định nói, Tôn Thiên Yết đặt một ngón tay lên môi hắn, nghiêm mặt - Cự Giải huynh, huynh cũng không được nói, sẽ mất linh nghiệm đấy, muội không tò mò đâu.
Hai vành tai của Lãnh Cự Giải ửng hồng lên, ngón tay của Tôn Thiên Yết mềm quá, lại mịn màng, thoang thoảng hương trà, làm hắn suýt thì tự nhiên cắn lấy. Hắn quay mặt đi, cầm hoa đăng, bước đến bên dòng sông:
- Được, ta không hỏi muội nữa. Chúng ta cùng thả hoa đăng.
Tôn Thiên Yết gật nhẹ đầu, vén tóc cúi người xuống dòng nước, buông tay cho đoá hoa đăng của mình trôi nổi trên sông. Lãnh Cự Giải làm theo, nhìn đoá hoa mang ước nguyện của hắn cứ bơi mãi về phía xa đến mất hút. Mặt nước dập dềnh, lấp loáng, bừng sáng bởi ngàn đoá hoa đăng rực rỡ. Gió đưa những đoá hoa trôi dọc dòng sông, tạo nên cảnh tượng vô cùng diễm lệ đẹp đẽ. Mấy đoá hoa anh đào mới nở, thả nhẹ cánh xuống mặt nước, điểm xuyến mấy mảng hồng phấn li ti. Mọi người cùng chắp tay ước nguyện rồi hô hào, cười nói, quay sang người bên cạnh chúc họ năm mới tốt lành. Giây phút Giao Thừa đã điểm, cả Lãnh Cự Giải cùng Tôn Thiên Yết xúc động nhìn nhau, trong mắt phản chiếu hình ảnh đối phương, yêu thương vô hạn.
Năm mới đã đến rồi đấy, chắc chắn phải thật hạnh phúc !

-----------------------------------------------------

Tôn Thiên Bình cùng Chu Sư Tử sánh vai bước bên nhau, trên tay mỗi người cầm một đóa hoa đăng, chen chen chúc chúc giữa đám người đông nghịt mà bước đến dòng sông ngồi đợi. Chu Sư Tử lộ rõ vẻ bồn chồn, luôn miệng cau mày phàn nàn:

- Tại sao lâu như thế mà Thiên Yết tỷ và Cự Giải huynh chưa quay lại, có phải hai người ấy gặp chuyện gì rồi không? Muội mong Cự Giải huynh nhiều lắm luôn, Thiên Yết tỷ tại sao có thể bất cẩn mà để lạc như vậy, người như muội nhỏ hơn tỷ ấy những hai tuổi còn biết đường đi...

Tôn Thiên Bình nghe Chu Sư Tử lải nhải, cau mày kéo nàng đi. Hắn thật sự chịu hết nổi rồi, con người này lúc nào cũng Cự Giải huynh Cự Giải huynh, nghe thật nhức tai. Cái biệt danh Tiểu Bình ca ca trên môi nàng sao còn chưa quay lại, thay vào đó là Cự Giải huynh, chẳng thuận tai xíu nào. Tôn Thiên Bình quay sang Chu Sư Tử, gắt:

- Muội có thôi réo tên Cự Giải huynh nữa hay không, huynh ấy chắc chắn sẽ tìm được Thiên Yết, hai người đó chẳng quay lại tìm chúng ta đâu, bận tâm về họ mãi làm gì. Nghĩ về ta đây này, đi mau lên, đi thả hoa đăng với ta, mặc xác hai huynh muội bọn họ !

Chu Sư Tử lần đầu thấy Tôn Thiên Bình tức giận như vậy, nàng cũng hơi sợ mà lủi thủi đi theo. Chỉ là nàng lo cho Lãnh Cự Giải thôi mà, chỉ là nàng mong Tôn Thiên Yết không có mệnh hệ gì thôi mà, chỉ là nàng không kìm được mà lên tiếng nói bớt nỗi lòng thôi mà, đột nhiên lại làm Tôn Thiên Bình khó chịu. Nguyên do là tại nàng, tại nàng rủ mọi người đi nên mới để lạc mất Thiên Yết tỷ, để Cự Giải huynh phải đi tìm, để Tôn Thiên Bình ca ca phải bực bội mệt mỏi với nàng, chung quy cũng là tại nàng, tất cả là tại nàng. Chu Sư Tử bắt đầu thấy sống mũi cay cay, nhưng vẫn kìm nén mà nhỏ giọng bảo:

- Tiểu Bình ca ca, hay là chúng ta về nhà đi?

- Đến đây rồi muội còn muốn về nhà, tốn bao nhiêu công sức. Hay là tại vì Cự Giải huynh không ở đây mà muội muốn về,muội không thích đi với ta đúng không? - Tôn Thiên Bình bị cơn giận che mờ lý trí, lớn giọng mắng Chu Sư Tử, tay vẫn xiết chặt cổ tay nàng mà kéo đi

Chu Sư Tử cúi đầu không nói, chỉ lắc đầu. Nước mắt bắt đầu dâng lên ngập mi mắt, nhưng nàng cố tình làm lơ đi. Hòa mình vào đám đông để không ai biết nàng đang khóc, Chu Sư Tử nhắm mắt ước nguyện. Một giọt lệ bởi cái nhắm mắt kia mà lăn dài trên má, rơi xuống cánh hoa đăng bằng giấy mỏng manh. Nàng dứt khoát gạt tay lau đi giọt nước mắt đó, vươn tay thả đóa hoa đăng của mình xuống nước. Tôn Thiên Bình thấy nàng im lặng mới bắt đầu cảm giác có lỗi, hắn thả lỏng bàn tay đang nắm lấy tay nàng để nàng đỡ đau. Xung quanh mọi người đang cùng nhau chúc Tết, cùng dắt nhau đi tản mạn xung quanh, quanh dòng sông cũng bắt đầu thưa thớt người. Tôn Thiên Bình chẳng biết nói gì, tay vẫn nắm cổ tay Chu Sư Tử, câu xin lỗi cứ nghẹn ứ trong cổ họng. Hắn dõi theo những đóa hoa đăng lung linh đang trôi theo dòng nước đi xa, lòng thoáng nặng nề. Chỉ là một cơn ghen nhỏ bé mà hắn đã làm tổn thương Chu Sư Tử, hắn thật hồ đồ !

Đột nhiên Chu Sư Tử ngước mặt lên, tay rút ra khỏi cái nắm của Tôn Thiên Bình. Tôn Thiên Bình cắn môi nhìn nàng, một đợt xót xa như xát muối lướt qua ruột gan hắn. Lúc nãy Chu Sư Tử cúi mặt, suối tóc đen mượt che đi khuôn mặt không thấy được biểu cảm, đoán nàng vẫn đang buồn, hắn im lặng không hỏi, giờ nàng ngước mặt lên, hắn mới thấy nàng đáng thương cỡ nào. Hốc mắt ửng đỏ, hai má ướt đầm nước mắt, đôi mắt to tròn còn vương lệ, môi đỏ xiết lại cố ngăn tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, Chu Sư Tử không nhìn hắn mà nhìn ra mặt sông đầy những đóa hoa đăng. Tôn Thiên Bình đau lòng, vươn tay tới nhẹ nhàng kéo đôi môi nàng ra khỏi hàm răng đang cắn chặt:

- Tiểu Sư, muội đừng làm tổn thương mình...

Chu Sư Tử không nói mà chỉ uất ức nấc nhỏ mấy cái. Nàng hẳn vẫn còn giận Tôn Thiên Bình, lông mày nhíu vào nhau, chiếc mũi đỏ hồng hít hít, cổ họng nghẹn ứ. Hàng lệ rưng rưng khóe mắt, rồi cứ đầy lên, nặng dần, tự nhiên mà rơi xuống mặt đất. Chu Sư Tử giận dỗi mà quay mặt đi, nàng không muốn cho Tôn Thiên Bình thấy được vẻ mặt này của mình, nàng không muốn thấy Tôn Thiên Bình, nàng giận Tôn Thiên Bình thật rồi. Tôn Thiên Bình nhanh hơn một giây, bàn tay với các ngón thon dài ôm lấy mặt Chu Sư Tử mà kéo mặt nàng đối diện với mình, ân cần lau đi những giọt lệ trong suốt, cất giọng:

- Tiểu Sư, ta xin lỗi muội, lẽ ra ta không nên nói như thế...

- Ca ca đâu có lỗi gì, là do muội, do muội gây ra mọi chuyện, do muội làm phiền mọi người ... - Chu Sư Tử ủy khuất nói, ánh mắt chán ghét liếc Tôn Thiên Bình

- Không phải do muội, do ta, Lễ thả hoa đăng rất tuyệt, nếu không có muội thì ta cũng không biết đến nó. Ta cảm ơn muội rất nhiều, muội còn biết lo lắng cho Cự Giải huynh và Thiên Yết, nhưng ta lại không để ý, để vô tình làm muội buồn. Chu Sư Tử, muội đừng khóc nữa, năm mới rồi, phải vui vẻ lên chứ, muội khóc, ta đau lòng...

Chu Sư Tử nấc một tiếng rồi thình lình khóc to, tuôn ra một tràng ủy khuất:

- Tiểu Bình ca ca là đồ đáng ghét, không gì cũng mắng muội, không gì cũng bảo muội lắm chuyện, muốn muội im đi sao, không muốn nghe muội nói sao, là muội phiền phức sao? Ai cũng đổ lỗi cho muội, muội ngốc lắm mới dẫn mọi người tới đây. Muội không được quyền lo lắng sao, muội mong huynh, tỷ ấy là bao đồng sao, tại sao còn bị mắng, tại sao muội khóc ca ca còn không an ủi lấy một lời? Ca ca không cần muội, Tiểu Bình ca ca là đồ đáng ghét...

Chu Sư Tử vừa khóc vừa giang tay đấm thình thịch lên vai hắn, ngực hắn, miệng nhỏ nói xong còn không an phận mà cắn mạnh vào ngón tay đang giữ mặt nàng của hắn, điên cuồng hành hạ thể xác Tôn Thiên Bình cho bõ tức. Tôn Thiên Bình ngồi im chịu đựng, hắn chỉ đau lòng khi thấy Chu Sư Tử buồn mà giữ trong lòng, còn giải tỏa ra thế này thì thật tốt. Chu Sư Tử động chân động tay mãi cũng chán, bắt đầu đuối sức ngồi im nhìn hắn mà nấc nhẹ. Tôn Thiên Bình dịu dàng lau mấy giọt nước mắt còn vương lại, hỏi:

- Có thấy đỡ hơn không?

Tiểu Bình ca ca! Tại sao trách nàng, tại sao còn quan tâm cho nàng? Tiểu Bình ca ca là tên ngốc, tên đại ngốc. Nước mắt vừa ngưng giờ lại tuôn ra, từng hàng từng hàng nối đuôi nhau rơi xuống tựa như chuỗi trân châu ngọc quý, Chu Sư Tử càng khóc dữ hơn. Nàng khóc như giải tỏa mọi nỗi lòng, niềm uất ức, mặc dù chính bản thân nàng cũng không biết nàng khóc vì lý do gì. Chỉ là cảm thấy rất muốn khóc, rất tủi thân. Có điều giờ nàng không đánh đập Tôn Thiên Bình nữa, nàng chỉ tựa vào lưng hắn mà khóc, khóc thật nhiều. Vừa khóc vừa mếu máo:

- Tiểu Bình ca ca, muội thương ca ca. Muội không giận ca ca, ca ca phải mãi ở bên muội đấy. Ca ca là nam nhân tốt nhất đời muội, Tiểu Bình ca ca ! Năm mới thật vui vẻ, không được buồn đâu đấy, làm gì cũng nhớ đến muội...

Tôn Thiên Bình dở khóc dở cười nhìn tiểu miêu đáng yêu trên vai, xoay người làm sao cho Chu Sư Tử có tư thế thoải mái. Mảng áo sau lưng hắn đã ướt đầm nước mắt, những giọt lệ của nàng lạnh lẽo thấm qua lớp vải, lăn cả vào tim. Tay xoa xoa đầu Chu Sư Tử, Tôn Thiên Bình nhẫn nại lắng nghe lời nàng nói cho đến khi lời nói nhỏ lại, tiếng khóc dần ngưng. Giờ cũng đã khuya rồi, kể từ giữa đêm là phút Giao thừa, bây giờ đã là Canh Tư. Tuy đã đầu xuân nhưng không khí vẫn rất lạnh, tuyết cũng đang rơi mấy hạt li ti, Tôn Thiên Bình nhẹ nhàng đắp cho Chu Sư Tử chiếc áo của mình. Xốc nhẹ nàng lên vai để nàng không tỉnh ngủ, Tôn Thiên Bình cõng Chu Sư Tử về nhà, tựa như lần đầu hai người gặp nhau.

- Tiểu Sư, năm mới bình an !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store