ZingTruyen.Store

1095 Ngay Toi Tim Lai Anh Sang

Quý Thanh Nhi muốn đứng lên, đứng lên ngay lập tức nhưng anh cứ giữ chặt lấy không cho đi.

"Sếp buông ra đi."

Hai cơ thể cứ dính nhau như vậy, đã thế càng lúc càng dính sát hơn khiên mặt cô trở nên nhăn nhó vì khó chịu: "Đúng ra anh nên hận tôi."

"Hận thì cũng có đấy, nhưng mà hết rồi. Giờ tôi muốn yêu."

Hận không phải vì cô thực dụng, nhẫn tâm bỏ rơi anh khi khó khăn nhất. Mà Hứa Vĩ hận vì cô luôn nghĩ mình là gánh nặng, hận vì chọn từ bỏ để đổi lấy lợi ích cho người khác mà mặc kệ mình, hận vì chỉ biết nghĩ đến người khác mà không màng đến hạnh phúc của bản thân.

Anh còn rất nhiều thứ muốn nói nhưng lại có người đẩy cửa vào, lên tiếng: "Con trai."

Quý Thanh Nhi bừng tỉnh khỏi cơn mộng, đứng dậy chỉnh lại quần áo, sao giống như bị bắt gian thế nhỉ?

Một người phụ nữ trung niên, chạc 50 tuổi, ăn mặc trông rất quý phái. Phía sau bà có cả một đoàn vệ sĩ áo đen đu theo. Cô gạt bỏ những cảm xúc ban nãy và nở ra nụ cười duyên dáng chào đón.

"Chào Chủ Tịch."

Lê Hứa Vĩ nói bằng giọng điệu trách móc: "Mẹ vào đây mà không gõ cửa, là có chuyện gì quan trọng sao mẹ?"

"Cũng không có gì quan trọng, mẹ đến thăm con trai mẹ không được à? Hay con mua vé cho bà già này đi Pháp với cả tháng trời là vì không muốn nhìn mặt mẹ chứ gì?"

Bà vừa nói vừa ngồi xuống sofa. Anh xoa đầu khẳng định: "Đâu có, đâu có, con nào dám làm thế chứ, Mẫu Hậu đại giá quang lâm."

Bà hừ một tiếng.

Sau khi cặm cụi pha trà, cô rót ra cốc cung kính mời hai mẹ con rồi nhường chỗ cho hai người mà "lui cung" cùng đám vệ sĩ "đen xì" kia.

Lê Tịnh Khiết hỏi: "Dạo này thế nào?"

"Vẫn ổn thưa mẹ." Anh vừa đưa trà vào tay bà vừa nói. Bà nhận trà đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi nói: "Ổn là tốt, hôm trước mẹ vừa gặp bố của Gia Huệ, gia đình họ muốn con quan tâm con bé nhiều hơn để tiến tới hôn nhân, bên đó muốn bàn chuyện cưới xin đấy."

Anh hờ hững đáp: "Tại sao con phải quan tâm cô ta?Cô ta làm gì thì làm, liên quan gì đến con? Với cả con không lấy cô ta đâu."

Bà liền nhéo mặt anh, rồi trách móc: "Mẹ nghĩ con cũng đến lúc lấy vợ rồi đó, không riêng gì Gia Huệ, nhưng nếu vẫn còn cái cách nói chuyện vô trách nhiệm này thì làm sao lấy được người ta hả?"

Bà dứt lời thì cũng bấu mạnh một cái rồi buông. Anh nghĩ bà đang hối thúc anh lấy Chu Gia Huệ, liền phản bác: "Mẹ đừng nghĩ sâu xa. Việc lấy vợ, con đủ lông đủ cánh để tự quyết."

Bà châm chọc: "Con nói như thể người ta muốn lấy con vậy."

Lê Hứa Vĩ vội thanh minh: "Có người sẽ lấy con. Mẹ chỉ cần biết, đó là một người trong số 8 tỷ người"

"Đừng lấy Gia Huệ."

"Con tưởng mẹ đang hối thúc con lấy cô ta? Sao bây giờ lại..." Lê Hứa Vĩ giấu đâu cho hết ngạc nhiên, suýt tí nữa còn phun cả trà ra.

"Con nghĩ sao? Gia Huệ cũng là bị bố mẹ nó bắt cưới con lấy thôi. Nói cho con hay, công ty của họ mấy năm liên tiếp không được vinh danh trên bảng xếp hạng, giá cổ phiếu ngày lùi xuống. Mượn cớ ngày xưa đã từng giúp đỡ Lê Thị, giờ muốn gả con gái cũng chỉ là để Chu Thị và Lê Thị liên minh, đẩy công ty họ lên, thoát khỏi bết bát công ty. Con bé làm trái lệnh mà được chắc?"

Nghe xong lời này anh lập tức đứng lên chắp hai tay, lại cúi đầu nói: "Mẫu Hậu quả thật anh minh. "

"Nhắc lại mới nhớ, năm đó mang tiếng giúp đỡ mà có làm gì đâu? Rồi lại đăng bài lên làm người dân đều ca ngợi họ, xong bị mình vạch trần nên công ty họ mới dần dần đi xuống. Thôi tóm lại, càng kết hôn sớm, càng tốt sớm. Con định để bốn, năm chục tuổi mới kiếm vợ à? Nhân cơ hội còn đẹp trai thì lo đi xem mắt đi."

Anh vội xua tay: "Bây giờ là thời đại nào rồi? 4.0 rồi đó mẹ. Không năm mươi thì sáu mươi tuổi con cũng tìm được đối tượng con yêu thật lòng."

Bà chợt nhớ ra chuyện gì đó, vỗ vào tay anh: "À, cái con bé hồi nãy nó cứ cúi gằm cái mặt, nhưng mà mẹ cứ cảm thấy cái bóng người quen quen. Con bé đó tên gì vậy?"

Hứa Vĩ khó chịu dài giọng: " Mẹee. Người ta là trợ lý mới của con sao mẹ cứ "con bé, con bé" vậy?"

"Rồi rồi, trợ lý mới tên là gì."

Anh đưa tay sờ cằm, tấm lưng dài ngả xuống ghế ra vẻ "chảnh chó".

"Ây daaa, sao con phải trả lời mẹ ta?"

Bà ghé mắt nhìn anh, có phần gấp rút, nhưng anh vẫn nhởn nhơ: "Cô ấy tên..."

"Tên là gì?"

"Cốc...cốc...cốc."

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. Một tên vệ sĩ đi vào nghiêm túc nói: "Chủ tịch. Có khách hàng gọi."

Bà chán nản đứng dậy: "Được, tôi ra ngay."

Anh tiễn chủ tịch ra cửa, còn đem cái giọng điệu con nít ra với bà: "Tạm biệt mẹ yêu."

"Chưa có xong chuyện đâu, đừng có nịnh!"

Lê Hứa Vĩ đá mắt, nghiêng vai. Từ khi bà ấy bước ra, cô không bước vào căn phòng đó chỉ ngồi ở ngoài hoàn thành công việc.

Đến đầu giờ chiều.

Anh đứng dậy, làm vài động tác thể dục "cấp một". Rồi anh bước ra khỏi phòng, gọi tên cô trợ lý.

"Quý Thanh Nhi, cho tôi biết tình hình dự án robot của Thường Thị."

Cô nhanh chóng trả lời, lại còn rất lưu loát: "Thường Thị đang có dự án "Robot đưa bắp" để thêm vào những rạp phim của họ, điều này nhằm thu hút khách bởi khi xem phim, khách hàng có thể sử dụng nút điều khiển trên ghế để gọi thêm bắp hoặc nước. Các con robot được cài sẵn lập trình và liên kết với điều khiển nên có thể dễ dàng mang đồ đến đúng nơi. Hiện đang trong quá trình thử nghiệm và sản xuất số lượng ít."

Thanh Nhi nói trông rất chuyên nghiệp, anh vừa nghe vừa nhìn chằm chằm cô. Cho đến khi cô báo cáo hết anh mới giật mình nói: "Đi, chúng ta đến nhà máy sản xuất robot."

"Được, vậy tôi đi gọi người chuẩn bị xe." Nói rồi cô nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình.

...

"Em lái hay tôi?" Cô vội mở cửa ghế sau cho anh vừa cười, nói: "Để tôi, để tôi."

Hứa Vĩ cố tình làm vê không tin,  giả vờ trêu chọc về trình lái xe của cô.

"Em lái, có đi một mạng người không?"

Quý Thanh Nhi cố vẽ nụ cười để lấp đi sự tức giận: "Sếp đi taxi có thể lên đến 30 phút. Nhưng với tình trạng giao thông hiện tại thì chỉ cần 20 phút và đảm bảo sếp đến nơi an toàn."

"Tôi tin em."

Ánh mắt có chút láo lia. Anh không yên vị ở vị trí ghế sau, lại len lỏi sang ghế phụ kế tài xế để ngồi.

Dây an toàn của cả hai vừa cài chặt. Động cơ và bô xe "gầm" lên một tiếng lớn. Chiếc xe lao như điên trên đường.

Quý Thanh Nhi phóng bất chấp bầu áp suất của khí quyển, mặc kệ trên đường vẫn còn biết bao nhiêu mạng sống. Đối với cô vượt qua những người này là chuyện cỏn con.

20 phút sau, nhưng chính xác hơn đồng hồ trên xe hiển thị là 19 phút 48 giây.

Đá mắt sang người Tổng Giám Đốc bên cạnh, cô liền bật cười không ngớt. Gương mặt anh tái mét, tay vịn chắc vào dây an toàn.

"Haha. Thì ra sếp sợ tốc độ sao? Haha..." Cô cười càng lúc càng khoái chí, biết là cười sếp không hay nhưng mà...Không nhịn nổi! Thế là cái thóp đã nắm trong lòng bàn tay.

"Tôi tưởng sếp không sợ trời chẳng sợ đất chứ? Sợ tốc độ sao không nói chứ?"

Cái mặt anh căm phẫn không ra căm phẫn, tức tối không ra tức tối mà cạn lời cũng không ra cạn lời. Không biết cái biểu cảm gì mới có thể tả được.

Cảm thấy mình hơi quá đà cô xin lỗi rồi mời anh xuống xe.

"Em! Cứ! Chờ! Đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store