ZingTruyen.Store

1 Dong Truyen Thoi Mien


Vào ban đêm, Lý Vân Thiên làm một lần đại đồng miên.

Từ ngày có được vòng tay thôi miên, năng lực của hắn tựa hồ chưa từng bị thăm dò đến đáy, bất luận tiến công trong cơ thể nô lệ bao lâu, bắn bao nhiêu lần, chỉ cần hắn muốn, liền hoàn toàn có thể lại hưng phấn lên không có vấn đề gì.

Hơn nữa tuyệt đối sẽ không hư thận...

Vì thế, tuy rằng Lý Vân Thiên cả ngày cơ hồ đều không ngừng trừu sáp, hắn vẫn dục vọng tăng vọt, cho bốn người mở đùi nằm trên giường, chờ hắn đến thượng vô cùng nhuần nhuyễn.

Đáng giá nhắc tới chính là, bởi vì cổ Viên Bằng Phi đeo vòng, Lý Vân Thiên ngồi trên mông y, túm dây, mãnh liệt tiến vào rút ra.

Bởi vì tư thế, chân Viên Bằng Phi không có biện pháp mở lớn, chỉ có thể gắt gao kẹp Lý Vân Thiên, khiến hắn cảm giác càng chặt càng khoái cảm. Hơn nữa dùng tư thế này, cư nhiên sẽ làm giường phát ra động tĩnh lớn nhất, giường lò xo mềm mại thập phần sang quý mà rắn chắc, chính là động tác như vậy cơ hồ làm giường như cuộn sóng.

"Giống kỵ mã không?" Lý Vân Thiên một bên động đậy, một bên hỏi Lục Á Sanh ghé bên cạnh, dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.

Đúng vậy, ngồi trên cái mông rắn chắc của Viên Bằng Phi, hơn nữa gắt gao sáp vào, túm dây trên cổ y như túm dây cương, hơn nữa giường lò xo phập phồng qua lại, thật sự làm cho Lý Vân Thiên cảm thấy có vài phần như rong ruổi trên lưng ngựa.

"... Giống." Lục Á Sanh thấp giọng nói.

Viên Bằng Phi nhắm mắt lại, một bên là khoái cảm phía sau cuồn cuộn không ngừng truyền đến, một bên là cổ bị trói buộc, sỉ nhục khi bị đối đãi như ngựa.

Huống chi ca ca thân sinh của y còn ở bên cạnh nhìn, ở trong cơ thể cũng bị bắn đầy JING 'YE của nam nhân như ác ma này!

Hơn nữa... Bộ đội đặc chủng kinh ngạc phát giác, ngoài y ra, những nô lệ khác của chủ nhân y, tựa hồ đều thực sự quyến luyến hắn! Nhìn ca ca y đi, tuy rằng bị người sáp nhập ngay trước mặt y mà cảm thấy xấu hổ, Viên Bằng Phi lại thấy trong mắt y vài phần vui sướng!

"Khi bị ta sáp nhập lại thất thần sao?" Lý Vân Thiên nói.

Viên Bằng Phi giật mình, "Không..."

"Lại nói tiếp, nơi này còn có một đệ đệ nữa a." Lý Vân Thiên tâm tình cũng không bị ảnh hưởng, mà chuyển đề tài qua Vương Lập Hải.

Vương Lập Hải đối mặt Lý Vân Thiên lộ ra tươi cười thật lớn.

"Còn có Tư nô, tuy rằng không có huynh đệ tỷ muội, cũng là người làm bạn với ta thời gian dài nhất." Bởi vì ban ngày phải đi làm, không có biện pháp bồi bên cạnh Lý Vân Thiên, Tư Đồ Trường Phong mang theo vài phần xin lỗi nhìn Lý Vân Thiên.

"Ngày mai Hải nô và Phi nô, cùng đi thu dọn tầng hầm nhà Ca nô đi, trải plastic trên đất, đả thông cống thoát nước, trên tường, trên trần nhà bố trí thêm then chốt có thể cố định xiềng xích, mua thêm một ít đồ dùng tình thú. Ngày nào đó chúng ta có thể hảo hảo ngoạn một hồi ở đó." Lý Vân Thiên lộ ra một nụ cười tà ác.

Chơi một hồi xong, bọn họ đều định đi vào giấc ngủ, nhưng mà, đêm nay tựa hồ không bình yên...

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng.

Viên Bằng Phi lập tức phản ứng lại, y nhẹ nhàng lay lay Lý Vân Thiên, "Chủ nhân, có người lẻn vào."

Tiểu thâu? Lý Vân Thiên lập tức tỉnh táo lại.

Tư Đồ Trường Phong đã ngồi dậy bên cạnh hắn, "Bảo an ở đây tốt lắm, cho dù tiểu thâu có thể vào được, cũng trốn không thoát cameras." Y ấn mấy cái nút bên giường, một màn hình nhỏ sáng lên trên thứ đồ Lý Vân Thiên vốn tưởng dùng để trang trí, một bóng dáng xuất hiện trên màn hình.

"Đây là cameras hồng ngoại, cho dù nơi không có ánh sáng cũng có thể sử dụng." Tư Đồ Trường Phong giải thích.

Còn có loại trang bị này? Lý Vân Thiên có chút giật mình.

Nhân ảnh trên màn hình lén lút cắt một lỗ lớn trên cửa sổ thủy tinh, tính mở cửa tiến vào.

"Đại khái là cảm thấy ở khu biệt thự đều là kẻ có tiền, làm một chuyến có thể phát tài đi." Viên Bằng Phi khôi phục phong thái bộ đội đặc chủng của y, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào màn hình, cười lạnh nói, y quay qua hỏi Lý Vân Thiên, "Chủ nhân, ta có thể đi bắt hắn không?"

"Chú ý an toàn, nếu hắn có vũ khí, thì phải tự bảo vệ lấy mình." Lý Vân Thiên nói.

Viên Bằng Phi sửng sốt một chút, tựa hồ không dám tin vào lỗ tai mình, cư nhiên có thể nghe lời dịu dàng như thế phát ra từ miệng Lý Vân Thiên. Y hít sâu một hơi, dùng sức gật gật đầu.

Khương Uyển tiểu tâm dực dực, ánh mắt từng đặc biệt huấn luyện có thể đại khái thấy rõ vật thể trong bóng đêm, thân thủ nhanh nhẹn tay chân linh hoạt... Đúng vậy, y là tiểu thâu chuyên nghiệp, hơn nữa còn là loại 'đạo tặc' hiếm có dùng kỹ thuật thủ thắng.

Y vốn không muốn làm loại mua bán không kế hoạch như thế này, bình thường trước khi y động thủ sẽ tìm hiểu trước, lên kế hoạch, tìm lộ tuyến, điều tra hộ gia đình... Đến khi không có sơ hở mới động thủ, nhưng ai biết người có họa phúc khó lường đâu, y đang cần một khoản tiền gấp, đành phải tay không ra trận, tùy tiện chọn một nhà thoạt nhìn không tồi, liền lẻn vào.

Chỉ cần vận khí y không quá kém, liền có thể giải quyết việc gấp của y —— cho dù bị phát hiện, lấy thân thủ của y, cũng rất khó bị người bắt được.

Nghĩ như vậy, y nhẹ nhàng lách qua sô pha phòng khách.

Sau đó... Bị bắt!?

Bất ngờ không kịp phòng bị đã bị người bắt được cổ tay, sau đó nhanh chóng vặn ra sau, hơn nữa bị khóa chặt làm Khương Uyển giật mình không nhỏ, thầm nghĩ lần này xui xẻo.

Lý Vân Thiên mở đẻn, chỉ khoác một cái áo choàng đi tới.

"Làm không tồi, ngươi có thể đi nghỉ ngơi trước, tiểu tặc này để ta đối phó."

Viên Bằng Phi tin phục buông Khương Uyển, trở lại phòng ngủ. Đây cũng là vì ở trong lòng y Lý Vân Thiên có thể dễ dàng đối phó y, tuyệt đối là do giá trị vũ lực rất cao.
Lý Vân Thiên ngồi xổm bên cạnh tiểu thâu, nhìn đến mặt tiểu thâu.

Mi thanh mục tú, giữa hai hàng lông mày thoạt nhìn còn có điểm ngây ngô, ai có thể tưởng tượng một thanh niên như vậy lại là tiểu thâu chứ?

Tiểu thâu còn chưa từ bỏ ý định vẫn giãy dụa, Lý Vân Thiên phát động năng lực thôi miên y.

"Ngươi tên là gì?"

"Khương Uyển." Tiểu thây ánh mắt dại ra nói.

"Có đồng lõa tiếp ứng ngươi không?"

"Không có."

"Có người biết việc ngươi tới đây trộm cướp không?"

"Không có."

"Ngươi từng bị nam nhân thượng chưa?"

"Không có."

Lý Vân Thiên mỉm cười đứng lên, "Vô luận dưới tình huống gì, ngươi cũng không thể ra tay công kích ta."

"Vâng..."

"Ngươi sẽ không ngừng thử trốn thoát khỏi nơi này, nhưng mặc kệ ở nơi nào, nếu không có ta dẫn dắt, cho dù cửa phòng mở, ngươi cũng không có biện pháp ra ngoài, cũng không có biện pháp liên hệ với người khác."

Khương Uyển dại ra lặp lại.

"Thời điểm ta đụng vào ngươi, thân thể ngươi sẽ mẫn cảm thập bội. Ta đếm một hai ba, ngươi sẽ tỉnh lại, ngươi không nhớ rõ ký ức khi bị ta thôi miên, nhưng nội dung này sẽ khắc sâu trong tiềm thức của ngươi, hơn nữa ngươi sẽ tuân thủ không chút nghi ngờ."

"Một, hai, ba!"

Ánh mắt Khương Uyển khôi phục thanh minh, khi y thấy Lý Vân Thiên từ trên cao nhìn xuống y, lại chậm rãi thả lỏng thân thể.

"Tính đưa ta tới cục cảnh sát sao?" Khương Uyển bình tĩnh hỏi.

"Xem ra ngươi sớm có giác ngộ a."

Khương Uyển thở dài, "Thường đi trên bờ sông, sao chưa từng ướt giày? Ta lần đầu không chuẩn bị đã đi trộm, đã bị bắt, thật không may mắn a."

"Yên tâm đi, ta sẽ không đưa ngươi đến cục cảnh sát." Lý Vân Thiên tà ác cười, hắn nhìn đến vui sướng trong ánh mắt Khương Uyển, không nhanh không chậm nói, "Kẻ như ngươi, cho dù bốc hơi khỏi thế gian, cũng không có ai biết đi?"

"Là ý —— gì?" Nghe được trả lời ngoài dự liệu, Khương Uyển có chút dại ra hỏi.

Lý Vân Thiên khôi phục nụ cười tàn khốc.

Khương Uyển có dự cảm bất hảo.

Lý Vân Thiên bắt đầu soát người, "Dao thủy tinh, dây thừng, dụng cụ mở khóa..." Cởi giày y ra, "Ngay cả trong giày cũng có dụng cụ, thực chuyên nghiệp a."

Khương Uyển không thích ứng cau mày.

Bởi vì tiểu thâu bị trói, Lý Vân Thiên lấy cây kéo, bắt đầu cắt quần áo của y.

"Ngươi đang làm cái gì?" Khương Uyển giãy dụa tránh né cây kéo.

Lý Vân Thiên dùng chân đạp vai y, tiếp tục cắt quần Khương Uyển, "Đương nhiên là xem xét ngươi còn dấu dụng cụ gì không!"

Vải dệt thấp kém chậm rãi bị cắt bỏ, Lý Vân Thiên chậm rãi vuốt theo đường cong bắp đùi tế gầy mà dẻo dai của Khương Uyển.

"Thực trắng a, quả nhiên là người thuộc chức nghiệp không thể đứng trước ánh sáng." Hắn châm chọc nói.

Kéo dao động đến vị trí cái mông.

Mũi nhọn của kéo lạnh băng khéo đưa đẩy, trượt trên làn da, Khương Uyển lông tơ dựng đứng.

So với xúc cảm sinh lý, nội tâm sợ hãi bất an càng nhiều một ít, đi ăn trộm mà bị bắt, lại trải qua ám chỉ của chủ phòng, y lọt vào giam cầm tư nhân... Sẽ bị đối đãi thế nào, Khương Uyển đã không dám suy nghĩ.

Quần trên mông bị cắt thành vòng tròn to, vải bị rút khỏi dây thừng, kế tiếp là quần lót, quần lót chất bông màu trắng thập phần sạch sẽ, cũng vô pháp may mắn thoát khỏi bị trực tiếp cắt hỏng, trừ bỏ đai lưng cùng cạp quần còn ở trên eo, phần khác đều bị Lý Vân Thiên ném xuống đất.

Khương Uyển vì bị trói, dây thừng vòng qua hai chân gấp khúc, thắt nút trên cổ y, chỉ có thể duy trì tư thế mông hướng ra ngoài, chân và đùi bị cột vào nhau, hai cánh tay bị vặn buộc phía sau, cái mông bị cắt không còn gì che đậy hoàn toàn hiện dưới mắt Lý Vân Thiên.

"Đầu tiên cần quét tước, trạm thứ nhất quả nhiên vẫn phải tới phòng tắm." Lý Vân Thiên lẩm bẩm, túm dây thừng trói chặt Khương Uyển, như tha lợn chết, kéo người vào phòng tắm.

Khương Uyển thủy chung trầm mặc nén chịu.

Dù sao là một tiểu thâu bị bắt mà nói, cho dù bị ác liệt đối đãi, cũng là chuyện thường đi?

Từ lần đầu tiên vươn tay vào túi tiền của người khác, y cũng đã làm tốt giác ngộ rồi.

Khương Uyển bị túm qua, còn bị đá hai chân, thân thể không thể khống chế lăn hai vòng trên sàn phòng tắm lạnh băng. Lý Vân Thiên vỗ vỗ mông y, xuất ra bình lớn dầu bôi trơn, mũi nhọn nhét vào hậu huyệt, một dòng chất lỏng chen nhau đi vào.

Cảm giác trơn trượt lạnh lẽo xa lạ xâm nhập vào cơ thể khiến Khương Uyển run rẩy một chút, "Không cần... Đây là đang làm cái gì?"

Lý Vân Thiên lấy vòi nước, mở chốt, cố ý chỉnh qua nước lạnh, mạnh mẽ nhét ống nước cứng rắn vào hậu đình chưa từng được khai thác.

"A!" Khương Uyển kêu sợ hãi.

Không chỉ là thống khổ vì phía sau bị mạnh mẽ xâm nhập, nước lạnh cọ rửa nội bích trúc trắc, nước không ngừng tiến vào, lập tức khiến Khương Uyển cảm giác bụng trướng đau.

"Lấy ra, lấy ra đi... A! Muốn... muốn nổ tung ..." Y kích động giãy dụa, nhưng mà bị trói gắt gao y không có biện pháp giãy khỏi dây thừng.

Lý Vân Thiên đá thật mạnh vào bụng Khương Uyển, bởi vì cố ý đi thay đổi một đôi giày đế cứng không thấm nước, một cước này làm cho Khương Uyển đau cơ hồ nói không ra lời.

"Làm một tiểu thâu bị bắt, ngươi không có tư cách quyết định bản thân sẽ bị đối đãi như thế nào."

Nước vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng chảy vào.

Bụng Khương Uyển đã nổi lên, vòi nước tắm sáp sâu trong mông y, tới nỗi y không có biện pháp tự bài trừ ra. Y chỉ có thể rên rỉ trên mặt đất, mông vẫn nhô ra, tràng đạo chứ vòi nước cơ hồ cũng bị trướng phá.

Nhìn thấy cái bằng phẳng của y nhô cao, Lý Vân Thiên lúc này mới đóng chốt.

Khương Uyển kêu thảm giống như sắp chết.

"Câm miệng, còn phát ra một chút thanh âm, ta liền tiếp tục xối nước vào PI 'YAN thiếu điều giáo của ngươi!" Lý Vân Thiên đe dọa.

Khương Uyển giống như gà bị bóp cổ đột ngột không có thanh âm.

"Dám để chảy ra ngoài, ta sẽ rót vào mông ngươi gấp hai lần." Lý Vân Thiên vừa nói, vừa chậm rãi rút ống nước ra ngoài.

Nghe được Lý Vân Thiên nói, Khương Uyển cho dù sắp ức chế không nổi xúc động muốn phun dũng trong cơ thể, cũng chỉ có thể sống chết co rút lại cơ vòng.

Khi ống nước rời khỏi cơ thể Khương Uyển, y liều mạng kẹp chặt hậu huyệt, quả nhiên một giọt nước cũng không bị tràn ra, Lý Vân Thiên vui vẻ tắc vào cái giang tắc hơi, còn không ngừng bơm khí, đến khi hậu huyệt Khương Uyển ẩn ẩn muốn trướng nứt ra."Còn phải tẩy trừ phía trước của ngươi ——" Lý Vân Thiên mang theo tươi cười không hảo ý, cầm phân thân của Khương Uyển bởi vì thống khổ mà héo rút.

"Dụng cụ chuyên ngược đãi côn th*t, mời ngươi nếm thử nha!"

Đây là một cái ống dẫn dài cao su hình cầu nối tiếp, Lý Vân Thiên bóc mở màng thịt đầu phân thân của Khương Uyển, chậm rãi cắm ống dẫn vào.

Khương Uyển hoảng sợ trợn to mắt, nhưng mà bởi vì Lý Vân Thiên đe dọa, y một chút thanh âm cũng không dám phát ra. Hai tay bị trói sau người gắt gao nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay cố ý nuôi dài đều đâm vào lòng bàn tay.

Ống dẫn thật dài trực tiếp duỗi vào bàng quang, dịch nước tiểu màu vàng theo ống dẫn chảy ra ngoài. Ngay cả quyền bài tiết nước tiểu cũng nằm trong tay người khác, Khương Uyển nan kham nhắm mắt lại.

"Biết không? Bàng quang của con người kỳ thực dung lượng rất lớn. Hôm nay chúng ta liền thí nghiệm một chút dung lượng cực hạn của ngươi đi." Lý Vân Thiên lãnh khốc nói.

Nước mắt Khương Uyển lã chã rơi xuống, bị người bắt được, trong mông rót lượng nước lớn, đã vượt qua tưởng tượng của y, bây giờ cả phân thân cũng bị rót nước, còn muốn —— khiêu chiến cực hạn?!

Lý Vân Thiên cũng mặc kệ Khương Uyển có thể tiếp thu hay không, hắn lấy chậu nước, ném bóng cao su vào trong nước, sau đó bóp, thả, lặp lại mấy lần xong buông cái kẹp ống dẫn, ép nước muốn ra ngoài chảy ngược vào.

"Đầu tiên đại khái tẩy trừ một chút, kế tiếp chính là thời gian biểu diễn của ngươi." Lý Vân Thiên cười.

Bị nước tiếp tục trút vào không chút thương hại, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào bàng quang của Khương Uyển, vốn tràng đạo phía sau đã bị tưới rất nhiều nước, hiện tại phía trước cũng bị đối đãi như vậy, tình huống thật sự là họa vô đơn chí.

Kỳ thật cái này cũng không thương tổn gì thân thể Khương Uyển, nhưng mà thống khổ từ đo sinh ra, cũng đủ khiến y cả đời đều quên không được.

Ép nước vào càng ngày càng khó khăn, Lý Vân Thiên nhìn trên đầu Khương Uyển mồ hôi tuôn như mưa, lại chưa từ bỏ ý định dùng sức bóp.

Khương Uyển mở lớn miệng, như là đau đến nỗi không thể phát ra âm thanh, trên cổ mạch máu cùng gân xanh đều nổi lên.

Vốn bởi dây trói, đùi Khương Uyển cũng chỉ có thể dính sát vào bụng, lại bị ép nước vào, tư thế này liền khiến bàng quang chịu áp bách nghiêm trọng hơn bình thường nhiều lắm.

"Thật sự vào không được?" Lý Vân Thiên dùng sức tách hai đùi của y ra, vỗ bụng dưới.

Khương Uyển trước mắt tối sầm, quả thực muốn khóc cũng khóc không được.

Y hiện tại hối hận đến thắt ruột, đối với chuyện đi trộm đêm nay, thậm chí đối với bản thân bước chân trên con đường tiểu thâu này.

Lý Vân Thiên cuối cùng buông lỏng tay ép nước, lại kiểm tra một chút cái cặp trên đạo niệu.

Cầm lấy khăn mặt bên cạnh, lau sạch sẽ, đứng lên.

"Đây là trừng phạt tội ăn cắp của ngươi, nằm trong này một đêm đi." Lý Vân Thiên tà ác cười, mở cửa phòng tắm, tắt đèn, đi ra ngoài, chỉ còn lại Khương Uyển trước sau bị rót nước áp bách thống khổ không chịu nổi nằm nghiêng trên sàn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store