ZingTruyen.Store

1️⃣.[ĐN Conan] | EDIT | Trong cái thế giới này, tôi là trùm bất động sản

Chương 63

vanniee12

Khi Kobayashi Yuu quay lại chỗ Kudo Shinichi bị đánh ngất, chẳng thấy bóng dáng ai nữa.

Chỉ còn lại một vệt máu đỏ sẫm nhỏ trên mặt cỏ.

Có lẽ cậu ta đã bị cô lay tỉnh rồi bỏ chạy trước khi cảnh sát đến

Nghĩ đến Ran và Hiroki vẫn còn ở nhà hàng buffet chờ mình, Kobayashi Yuu thở dài đành chấp nhận sự thật là chính thức bước vào năm học đầu tiên của Conan, đi về phía ánh đèn sáng và dòng người đông đúc được hai bước, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại xoay người trở về.

Ngồi xổm xuống nhặt mấy cọng cỏ dính máu của Kudo Shinichi lên cùng với rễ, cẩn thận dùng khăn tay gói lại rồi bỏ vào túi xách, cô vỗ vỗ khóa kéo, bước nhỏ rời đi.

Tìm được hai người ở nhà ăn, Ran kể Matsuda cảnh sát vừa nãy có đến, "Hỏi một vài chi tiết về vụ tàu lượn siêu tốc, nhưng trông anh ấy có vẻ đang tìm ai đó."

Hiroki ngồi một bên lặng lẽ uống trà sữa, không lên tiếng bổ sung những chi tiết bị Mori Ran bỏ qua.

Lúc đó Matsuda Jinpei đang muốn vội vã rời đi, bị Mori Ran nhắc nhở mặt dây chuyền mèo nhồi bông trong túi anh sắp rơi ra, món đồ kỷ niệm này còn rất khó kiếm, vứt đi thật đáng tiếc.

Mà anh chàng cảnh sát tóc xoăn tùy tiện lấy con thú nhồi bông ra định chỉnh lại dáng túi, theo đó làm rơi ra hai viên kẹo rất quen mắt.

Giống hệt như loại kẹo Kobayashi Yuu thường mang trong túi làm đồ ăn vặt, buổi chiều đã đưa cho anh chàng thỏ kia.

Hiroki nhìn viên kẹo kia, rồi lại nhìn về phía anh cảnh sát.

Bị cậu nhìn chằm chằm bằng ánh mắt "quả nhiên là vậy", đối phương khựng lại một giây mất tự nhiên, nhưng dường như không muốn tỏ ra yếu thế khi đối diện với cậu thiếu niên, không chút nao núng nhướng mày nhìn lại.

Như thể đang khiêu khích: Chính là như vậy thì sao?

Hiroki: Cảnh sát Matsuda, em thật sự sẽ nói với chị đó nha?

Chỉ là cuối cùng cậu vẫn không nói, bởi vì cậu cảm thấy, nói ra thì có thể thế nào chứ.

Đến nỗi buổi diễu hành xe hoa buổi tối, tuy rằng rất đặc sắc náo nhiệt, nhân viên hóa trang lộng lẫy vẫn luôn nhiệt tình tương tác, nhưng Kobayashi Yuu trong lòng có chuyện lo lắng, có chút thất thần.

Mà Mori Ran cũng có vẻ lo lắng sốt ruột, cái loại dự cảm chẳng lành cứ quanh quẩn trong lòng, diễu hành xe hoa vừa kết thúc, cô liền cáo biệt hai người, nói là muốn đến nhà Shinichi xem tình hình.

A, chính là sau này cậu sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt thanh mai trúc mã của mình. Kobayashi Yuu khẽ mấp máy môi, lại không biết có nên nói ra không, nói ra liệu hiệu ứng cánh bướm có dẫn đến cốt truyện gốc đi đến kết cục tồi tệ không?

Nhưng muốn cô liên hợp với một đám người tương lai lừa dối Ran, lại cảm thấy lương tâm âm ỉ đau.

Ba người chia tay ở ngã tư đường ngoài công viên giải trí, Kobayashi Yuu trước đưa Hiroki về khách sạn tạm trú, trên đường "Ơ" một tiếng, "chị nhớ là gần đây Hiroki ở cùng bố mà?"

"Vâng ạ, cuối cùng cũng về nước, không thể cứ làm phiền bác Kudo và mọi người mãi được." Sở dĩ vẫn ở khách sạn là vì công việc của Kashimura Chubin thật sự quá bận, một năm 365 ngày đi công tác khắp nơi, không có chỗ ở cố định, càng không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, ở khách sạn thì tiện hơn, ngày ba bữa có người lo, cũng có người dọn phòng.

Hiện tại ở là phòng áp mái sang trọng của khách sạn, bên trong có phòng ngủ chính phòng ngủ phụ, không có vấn đề riêng tư. Trong thời gian trò chơi "Kén" mới ra mắt, họ đều sẽ ở lại Tokyo, một tuần có thể gặp mặt vài lần cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, hai cha con đều không phải kiểu người giỏi biểu lộ tình cảm mạnh mẽ, khoảng cách như vậy đối với quan hệ của hai người mà nói vừa vặn tốt.

Là chủ sở hữu khách sạn, Kobayashi Yuu sợ cậu đói, nhét rất nhiều phiếu ăn vào tay cậu bảo cậu tùy tiện ăn, "Lần này sẽ ở Nhật Bản bao lâu?"

"Nhiều nhất một tháng ạ, viện nghiên cứu bên Mỹ vẫn đang phát triển kỹ thuật mới, em xin nghỉ về nước." Hiroki sau khi hoàn thành việc học liền ở lại viện nghiên cứu làm việc, hiện giờ là nhà nghiên cứu trẻ tuổi nhất.

Một tháng à... Kobayashi Yuu thầm nghĩ, vợ chồng Kudo gần đây chắc chắn đã về biệt thự Kudo ở rồi, như vậy sẽ phát hiện sự thật Kudo Shinichi bị teo nhỏ sớm hơn trong truyện gốc.

Mà đến lúc đó lại cùng Hiroki sống ở nước ngoài, sau này cái trình độ giả vờ thông minh sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện thôi.

Kobayashi Yuu theo bản năng ôm chặt túi xách, chiếc khăn tay dính vết máu trên lá cây, nếu dùng "hệ thống theo dõi DNA" do Hiroki phát triển để kiểm tra đo lường, đại khái rất dễ dàng có thể biết đó là máu của Kudo Shinichi.

Chỉ là không rõ hệ thống này có thể phát triển ra chức năng che chắn không, mỗi lần nhìn thấy nam chính trong truyện gốc bị nghi ngờ vì nhóm máu hoặc vân tay cô đều đổ mồ hôi. Nếu có thể tự động che chắn thông tin của Kudo Shinichi, chuyển sang thân phận Edogawa Conan, thì có thể giảm bớt hơn phân nửa nguy cơ bị tổ chức phát hiện rồi.

Đương nhiên Kobayashi Yuu tự mình cũng có thể điều tra, nhưng chắc chắn càng nhiều người càng tốt, giữ được nam chính trước để cậu ta và nhóm nhân vật chính yên tâm phá án, mạnh hơn nhiều so với một mình cô mò mẫm.

Thế là cô xoa xoa mái tóc mềm mại xõa xuống bên mặt Hiroki, trịnh trọng dặn dò: "Nhớ kỹ, nếu cảm thấy bên cạnh có gì đáng nghi nhất định phải nghiêm túc hỏi rõ ràng nha, cũng có thể đến hỏi chị!"

Hiroki: "... Vâng ạ?"

"Buổi tối chưa kịp ăn cơm, vừa nãy ở nhà ăn thấy em không ăn gì, có phải đồ ngọt Nhật Bản nhiều đường quá ăn không quen không?" Kobayashi Yuu cảm thấy em trai mình tuổi này lớn nhanh thật, vóc dáng cao lên, nhưng hai năm trước khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đã gầy đi nhiều.

Hiroki cười khổ, "Cũng hơi ngọt ạ."

"Vậy giờ đói bụng chưa?"

"Vâng... hơi đói ạ." Công viên giải trí cách khách sạn không gần, chỉ đi hết quãng đường này cũng đủ tiêu hao hết phần lớn đồ ăn trong dạ dày rồi.

Kobayashi Yuu tự tin nhướng mày, nhanh chóng đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua trứng gà và nguyên liệu nấu ăn, xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử, "Được rồi, phòng của em chắc có bếp điện từ và tủ lạnh đúng không, để chị cho em biết thành quả luyện tập làm trứng cuộn của chị! Có mong chờ không?"

Hiroki không nhịn được bật cười, giúp cô xách một túi khác, đáp lại câu hỏi của chị: "Em rất mong chờ ạ."

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cậu lại nói: "Ở nước ngoài em cũng giúp cô Yukiko làm qua rồi, lần này sẽ không làm vỏ trứng rơi vào trong nữa đâu."

Sau kỳ nghỉ xuân, năm hai trường cao trung Nekoma chính thức khai giảng, theo lý thuyết lượng học tập sau khi mới trở lại trường là ít nhất, bài tập cũng không nhiều lắm, là giai đoạn nhẹ nhàng nhất trong một học kỳ.

Nhưng mới khai giảng được mấy ngày, Kobayashi Yuu đã thâm quầng mắt thấy rõ, gặp phải môn mình giỏi thì gục xuống bàn ngủ bù, trông như bị vắt kiệt sức lực, khiến người ta nghi ngờ buổi tối cô có phải đi trộm đồ không.

Dù thỉnh thoảng nửa đêm cô có đi làm quái trộm thật, nhưng đây không phải là cái cớ, mà là do cái thế giới Conan đáng ghét này mang lại!

Vốn tưởng rằng mấy năm trước Tokyo - đặc biệt là phố Beika - thỉnh thoảng lại có án mạng xảy ra, cái tỷ lệ phạm tội này đã không bình thường lắm rồi.

Sau khi thời gian tuyến tiến vào mạch truyện chính mới phát giác, mấy năm trước kia quả thực chỉ là trò trẻ con!

Báo cáo sự cố bất động sản danh nghĩa giống như bông tuyết bay đến chỗ cô, vất vả lắm mới xem xong quá trình các vụ án công khai của cảnh sát để làm tốt công tác đối ngoại, vừa quay đầu lại, lại có một chồng tài liệu mới đang chờ cô.

Mấy ngày nay Kobayashi Yuu nằm trên giường cũng không thể yên tâm nhắm mắt, trong lòng run sợ, sợ giây tiếp theo điện thoại vang lên, đầu dây bên kia lặp lại cái câu thoại quen thuộc, như tiếng ác quỷ thì thầm, "Cô Kobayashi, chung cư / khách sạn / trung tâm thương mại / nhà hàng lại xảy ra án mạng!"

Không hổ là thế giới Conan mà nửa năm có thể có mấy trăm vụ án, Edogawa Conan cậu phải chạy KPI thành tích Tử Thần gì sao, có cần chuyên nghiệp cả năm không nghỉ như vậy không!

Cậu không nghỉ ngơi, đám chủ bất động sản đáng thương muốn chết đột ngột và bồi thường tiền đó!

Ngay cả thành viên đội bóng chuyền nam cũng phát giác Kobayashi Yuu dạo này ngủ không ngon, bằng chứng là những cú phát bóng yếu hơn ngày thường rất nhiều, họ thế mà thỉnh thoảng còn đỡ được mấy quả, không còn bị đè xuống sàn nhà nữa.

Ban đầu họ không thể tin được mà cho rằng mình mạnh lên, sau này mới phát hiện thật sự là nghĩ nhiều.

Hơn nữa ngoài nữ quản lý ra, còn có một người rõ ràng mất ngủ, đó chính là bộ não của Nekoma, Kozume Kenma.

Cậu chơi trò chơi do Kobayashi Yuu làm được một năm rồi, trước kia rất ít tiếp xúc với game quản lý, cảm thấy không đủ kích thích thú vị, cậu vẫn thích cái cảm giác kiêu ngạo thành tựu khi đánh bại trùm cuối thông quan lúc thanh máu chỉ còn một chút.

Nhưng trò chơi này làm rất chân thật, chức năng cũng đa dạng, rất có tính thử thách, vừa chơi là không dừng lại được, mỗi ngày đều dành ra một chút thời gian để hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, cùng với các nhiệm vụ khẩn cấp đột xuất.

Hơn nữa từ sau buổi họp báo game "Kén", người mắc chứng sợ xã hội bị ép hòa nhập vào tập thể hợp tác với người lạ, Kenma liền cảm thấy loại game một người chơi rất hợp với mình, cậu đại khái là kiểu người dù vào game ảo cũng cố gắng tránh giao tiếp, lặng lẽ đánh quái lên cấp.

Nhưng mà, cái game cậu chơi một năm nay, so với những game quản lý chân thật phức tạp khác, bỗng nhiên giống như đánh bài mà liên tục ra mấy con bom vậy, đến cái độ khó siêu cấp nhân đôi!

Khi Kenma vừa tỉnh dậy click mở game nhìn thấy trên bản đồ nơi nơi đều là điểm đỏ nhiệm vụ khẩn cấp và độ tín nhiệm, tài chính liên tục giảm xuống nhắc nhở, hẳn là cùng tâm trạng Kobayashi Yuu nửa đêm nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên là cùng một kiểu tim ngừng đập.

Sợ đến mức Kozume Kenma lập tức cầm điện thoại tìm Kobayashi Yuu, mặt đầy hoảng sợ: "Có phải, game bị BUG không?"

Kobayashi Yuu: ...

Xin lỗi, không phải game bị BUG, là thế giới này bị BUG!

Sau khi giải thích một hồi đây không phải BUG, chỉ là... nhà phát triển game đột nhiên muốn tăng độ khó, "Nếu khó quá thì không cần miễn cưỡng, tớ sẽ thanh toán phí cố vấn cho cậu."

Kobayashi Yuu rất rõ nguồn gốc của cái "BUG" này, trừ phi mạch truyện chính của danh trinh thám kết thúc thì gần như vô phương cứu chữa. Thế nên không cần làm khó nhân vật hoạt hình thuộc thể loại thể thao nhiệt huyết làm gì, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng việc đánh bóng chuyền.

Nhưng cô cũng lúc này mới cảm nhận được rõ ràng, tính cách của Kozume Kenma rất bướng bỉnh, đến độ khó địa ngục rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định thông quan, nghẹn một bụng quyết tâm phải thắng, đủ loại tra tư liệu điều chỉnh số liệu.

Nếu không có người bạn thân Kuroo luôn canh chừng không cho cậu thức khuya giữ gìn sức khỏe, trạng thái của cậu ta chắc chắn còn tệ hơn cả Kobayashi Yuu.

Vì trạng thái không tốt, huấn luyện viên Nekomata bảo quản lý đến bên sân tập nghỉ ngơi một lát, không cần cố gắng quá sức như vậy, bên này hai huấn luyện viên họ trông là được. Ông híp mắt cười như một con mèo mướp lớn, "Cái bộ xương già này của tôi vẫn còn dùng được, không đến mức quản không nổi đội viên."

Kobayashi Yuu chỉ có thể ôm hai chân ngồi ở góc, điện thoại rung lên, là một phần văn kiện trợ lý gửi tới.

Từ ngày ở công viên giải trí ghi nhớ địa chỉ viện nghiên cứu mà Gin và Vodka đến, cô liền âm thầm điều tra tác dụng cụ thể của tòa kiến trúc này, tuy rằng giấy phép kinh doanh do người thuê nộp lên rất đầy đủ, nhưng nhất định có vấn đề.

Thế là cô lại từ mặt bên tiến hành tìm hiểu, ví dụ như tra xem hóa đơn điện nước của họ có bình thường không, xin sử dụng bao nhiêu chỗ đậu xe, bộ phận bất động sản quản lý thường xuyên sửa chữa là những gì, các hạng mục kinh doanh khác thuộc công ty liên quan đến viện nghiên cứu này vân vân.

Đừng nói, thật đúng là cho cô nhìn ra chút manh mối, dọc theo cái viện nghiên cứu nhỏ này, tìm ra được mấy tòa kiến trúc cũng mờ ám khả nghi là cứ điểm của tổ chức, trong đó một cái hẳn là cứ điểm trực tuyến của đám cấp thấp.

Sàn nhà phòng tập có chút lạnh lẽo, nhưng cửa sổ nhỏ trên cao thổi vào gió xuân mang theo hơi ấm, mấy cây hoa anh đào trong sân đã nở, hương thơm dịu dàng thanh đạm thổi qua, trong phòng đầy mùi mồ hôi khô nóng, nơi này là chỗ không khí lưu thông nhanh nhất, tươi mát thoải mái nhất.

Kobayashi Yuu nhìn nhìn, hai mắt liền không tự giác mà chậm rãi khép lại, vách tường có mùi cũ nhàn nhạt, không khó ngửi, như mùi chăn đơn cũ giặt sạch khiến người ta an tâm, tiếng đập bóng chuyền, nhảy lên và hò hét từ hướng không xa không gần truyền đến, giống như tạp âm bài giảng của thầy giáo trên lớp.

Cứ khẽ tựa vào trong một góc như vậy, chỉ chốc lát sau hô hấp liền dần dần vững vàng xuống, mấy ngày nay hiếm khi có được giấc ngủ ngon lành.

"Kobayashi học tỷ...!"

Sau khi hoàn thành bài tập khởi động chuyền bóng, học sinh năm nhất Inuoka Sou cảm thấy nước uống thể thao do câu lạc bộ bóng chuyền cung cấp rất ngon, nghe nói là quản lý phụ trách mua, muốn hỏi xem là nhãn hiệu gì, chỉ là vừa cười vừa vẫy tay chạy tới, liền nhìn thấy đối phương thu mình thành một cục nhỏ ngủ rồi.

Mấy ngày nay cùng vào câu lạc bộ nhìn thấy một Kobayashi Yuu giỏi giang, ngay thẳng khác hẳn, Kobayashi Yuu đang ngủ trông điềm tĩnh mang theo một vẻ dễ vỡ không khó nhận ra, có chút không hề phòng bị mà lộ ra một chút mệt mỏi.

Inuoka Sou lập tức bịt miệng lại, nhìn quanh bốn phía, sợ cô mặc áo ngắn tay ngủ trên sàn nhà bị cảm lạnh, cậu chạy chậm qua lại, cởi áo khoác thể dục của mình phủ lên người đối phương.

"Cái gì cái gì? Kobayashi học tỷ ngủ rồi sao? Tớ còn tưởng tiếp tục học nhảy phát bóng chứ!" Cũng là học sinh năm nhất lai Nga Haiba Lev cao lớn sững sờ thốt ra, tò mò nhìn mấy lần, thật thà lấy chiếc áo khoác thể thao cỡ 1m9 mấy của mình, trùm lên áo của Inuoka Sou.

Bỗng nhiên bị áo khoác của hai nam sinh cao lớn bọc thành bánh chưng, Kobayashi Yuu cau mày gặp ác mộng: Nặng quá... Nóng quá... Khó chịu quá... Khó thở.

Kuroo giơ cao tư cách đội trưởng bắt lấy Lev Haiba đang muốn bỏ trốn luyện tập, "Chuyền bóng và đỡ bóng còn tệ hại rối tinh rối mù, còn muốn học nhảy phát bóng? Trước tiên lo luyện tốt cơ bản đi nhóc con."

Yamamoto Taketora xách áo khoác của mình, cũng nghĩ tới việc đi phủ thêm, nhưng quá xấu hổ không dám.

Kenma ngưỡng mộ liếc nhìn Kobayashi Yuu một cái, cậu cũng rất muốn được quang minh chính đại mà lười biếng.

Mà huấn luyện viên Nekomata ở một bên nghe điện thoại, có chút hoài niệm nhìn về phía xa, "Karasuno à, thật là lâu rồi..."

Không lâu sau khi khai giảng, Kobayashi Yuu cùng Sonoko và Ran hẹn nhau đi dạo phố, cũng chính là hôm nay, cô và Edogawa Conan với thân phận đó hoàn thành lần đầu gặp mặt.

Quán cà phê, cô chống cằm nhìn chằm chằm bàn ăn đối diện, Ran bên cạnh đang có cậu bạn học cũ vừa ngây thơ vừa đáng yêu húp cà phê đá "sột" một tiếng.

Thảo nào ở hiện trường vụ án, dù cậu nhóc này có đủ kiểu xen vào, chạy lung tung cũng được bỏ qua hết lần này đến lần khác. Hồi bé cậu ta đáng yêu thật, nhìn thoáng qua là thấy ngay một cậu bé có khuôn mặt thanh tú, đường nét hài hòa, lại còn sạch sẽ, cư xử lễ phép, đeo nơ trông như một quý ông nhỏ, ai mà không quý mến cho được.

Ngay cả Kobayashi Yuu cũng không nhịn được nhéo khuôn mặt cậu, tiện tay xoa mái tóc, sờ đến chỗ gáy vẫn chưa lành hẳn vết sẹo, cố ý hỏi: "Chỗ này sao lại có vết sẹo, là ở trường đánh nhau với bạn à?"

Edogawa Conan đương nhiên không thể nói là bị gã đàn ông bí ẩn ép uống thuốc đánh ngất, mấy ngày nay tuy hơi đau, nhưng để Ran không nghi ngờ cậu đều không băng bó, nên hồi phục sẽ chậm hơn một chút.

Cậu cười ha ha lừa dối cho qua: "Chắc là không cẩn thận ngã đập vào đâu đó thôi."

"Thật là Conan, đau thì phải nói với chị nha." Ran có chút đau lòng dặn dò.

Vì Mori Kogoro nhận được ủy thác điều tra ngoại tình, Ran chắc chắn không thể để cậu học sinh tiểu học bảy tuổi ở nhà một mình, mang theo cùng còn tiện giải quyết bữa tối.

Đối với việc có thêm một cậu nhóc, Sonoko không sao cả: "Nhưng nếu lát nữa có anh chàng đẹp trai nào đến làm quen, nhóc tuyệt đối không được phá hỏng chuyện tốt của bọn chị đâu nha!"

Thám tử nhí cảnh giác: Bọn chị? Ai bọn chị?

Ở đây trừ mình ra chỉ có ba người, chẳng lẽ là bảo Ran chấp nhận người lạ đến gần sao, cái này tính là chuyện tốt gì chứ!

Ánh mắt cậu chậm rãi chuyển sang khuôn mặt Kobayashi Yuu. Ừm, Sonoko nói chắc chắn là cô ấy và Kobayashi, tuyệt đối là như vậy.

Kobayashi Yuu: Sao nam chính nhìn mình ánh mắt kỳ lạ vậy, vừa nãy mình có nói sai gì không?

Thế nhưng Conan và Sonoko đều không như mong muốn, trái ngược với kỳ vọng của hai người, mấy người đến gần đều hướng về phía Mori Ran và Kobayashi Yuu.

Gặp phải kẻ dây dưa quá mức, bên phía Mori Ran có Conan ra tay, trực tiếp biến thân thành đứa trẻ hư đốn gây sự, đa số đàn ông đều không đối phó được với trẻ con sẽ trực tiếp bỏ chạy.

Kobayashi Yuu trước khi xuyên không bị đủ loại người phát tờ rơi bán hàng phòng tập thể hình quấy rầy nhiều, sớm đã có thể lạnh lùng vô tình từ chối người khác, theo cô thấy hễ không hợp ý mà đưa quà nhỏ muốn xin số liên lạc đều đánh thành hành vi thương mại.

Dù không phải WeChat Business, mục đích cũng chưa chắc trong sáng.

Giọng điệu lạnh băng của cô quá mức làm tổn thương người khác, cơ bản có thể khuyên lui phần lớn đàn ông đến tìm niềm vui, chỉ có một người dường như không hiểu tiếng người, ngữ khí biểu cảm như thể đang nói Kobayashi Yuu từ chối anh ta thật không biết tốt xấu.

Diện mạo đối phương quả thật cũng tàm tạm, nhưng vừa mở miệng đã khiến người ta chán ghét, khoe khoang quần áo trang sức trên người toàn là hàng hiệu: "Giày da của tôi là hàng giới hạn toàn cầu một trăm đôi, dù có tiền cũng không mua được!"

Ngay cả Sonoko cũng thực sự chịu không nổi loại đàn ông hèn mọn này, liếc mắt một cái: "Đồ giả." Hàng thật cô trước kia đã xem rồi, định mua một đôi cho bố cũng được, đến nơi phát hiện không đúng cỡ liền bỏ đó.

Mặt người đàn ông cứng đờ một chút: "Cô nói bậy bạ gì đó!"

"Rốt cuộc là ai nói bậy hả," Kobayashi Yuu khẽ nheo mắt, nhanh chóng đánh giá anh ta, "Đồng hồ nhái, nhẫn thủy tinh, chìa khóa xe chỉ là cái móc khóa, quần áo nếu anh mua có dám cắt cái mác đằng sau đi không?" Như vậy thì không thể trả lại được.

Cô quay đầu lộ ra một nụ cười, cực kỳ độc địa nói: "Hội nữ sinh cao trung rất quý giá, có thể đừng lãng phí thời gian của chúng tôi không hả chú?"

Gã đàn ông mới đi làm được vài năm lập tức nổi cáu, giận dữ chỉ vào hai nữ sinh vạch trần mình: "Chỉ vì tôi không phải kẻ có tiền nên các cô mới sỉ nhục tôi như vậy sao? Còn nhỏ tuổi mà đã hám của!"

Kobayashi Yuu, Suzuki Sonoko: ?

Anh có muốn nghe thử xem mình đang nói cái gì không?

Edogawa Conan trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó ôm bụng suýt không nhịn được cười lớn thành tiếng: Ha ha ha hai cô nàng này nếu mà hám của thì chắc chắn ế cả đời!

Bọn họ cũng không muốn khoe khoang tài lực trước mặt loại người này, dứt khoát gọi quản lý cửa hàng mời người đàn ông ra ngoài, hơn nữa còn ghi vào sổ đen của cửa hàng.

Kobayashi Yuu viết nhanh như gió trên tờ giấy nhắn góp ý: "Phong cách, giá cả, trang trí trong quán đều cho thấy chuyên nhắm vào thị trường nữ giới, vậy nên xin hãy quản lý tốt bầu không khí trong quán, đây là nơi các cô gái thưởng thức cà phê trò chuyện, không phải chỗ để mấy gã sâu mọt chọn con mồi săn gái!"

Lời góp ý của cô viết rất thẳng thắn không nể nang ai, Ran và Sonoko cảm thấy tuy nhìn rất hả hê, nhưng cứ dán ra ngoài như vậy có ổn không?

Kobayashi Yuu: "Không sao đâu, không dán ra ngoài, cái quán này là của nhà tớ, tớ có địa chỉ email của quản lý, gửi trực tiếp cho anh ấy là được."

Edogawa Conan: ...

Càng nghĩ càng thấy cái lời Kobayashi Yuu là loại con gái hám của thật hoang đường, cô ta chẳng qua là đang khoe khoang một cách kín đáo thôi!

Một người khác khoe khoang kín đáo cũng không kém, Sonoko nhấc điện thoại nói chuyện với đầu dây bên kia một lát: "Đúng đúng đúng, thêm một suất cho trẻ con, khẩu phần giống nhau là được."

Sau đó mong đợi nói: "Ran, nhà hàng Kaiseki này ăn ngon lắm đó nha, coi như chúc mừng cậu đạt giải nhất Karate khu vực Tokyo, không thua gì Shinichi đúng không? Tên đó cả ngày bận phá án chẳng thấy mặt mũi đâu, chúng ta tự chúc mừng thôi!"

Thám tử nhí: ...

Đừng có nói xấu tớ sau lưng chứ!

Cách giờ hẹn của Sonoko còn hơn hai tiếng, họ định đi dạo phố mua sắm một vòng giết thời gian, nghe nói có cửa hàng trang sức mới có đồ đặc biệt đáng yêu.

Chỉ hai mươi phút sau, đám nữ sinh cao trung nói muốn đi dạo phố, đồng thời xuất hiện ở cửa hàng trang sức... cách vách cách vách quán net.

Bởi vì mối quan hệ của huấn luyện viên Nekomata rất rộng, đội bóng chuyền nam Nekoma dạo gần đây đột nhiên nhận được rất nhiều lời mời đấu tập từ các trường cao trung khác, Kobayashi Yuu với tư cách quản lý muốn sắp xếp lịch trình các trường trong khu vực, hơn nữa lập bảng dự toán chi phí.

Mà ngay vừa nãy trên đường đi, Kobayashi Yuu đột nhiên phát hiện mình làm rơi mất một bảng biểu, mà deadline lại là hai tiếng sau.

Cái điện thoại này không thể chỉnh sửa bảng biểu hơn nữa truyền số liệu đã làm sẵn, nhất định phải có máy tính mới được.

Thế là cô nhìn về phía tấm biển quán net to đùng bên đường, dứt khoát đi vào thuê một máy... gõ bàn phím làm việc.

Trước khi xuyên không còn ở đại học cô cũng từng như vậy, những người khác hoặc là chơi game, hoặc là xem video, Kobayashi Yuu vì laptop hỏng rồi, thu mình trong góc tranh thủ thời gian chạy deadline luận văn.

Quán net Nhật Bản là từng phòng riêng biệt có vách ngăn, ước chừng ba bốn mét vuông, nằm xuống một người đàn ông trưởng thành thì không còn nhiều chỗ, hơn nữa có thể qua đêm, cũng cung cấp miễn phí tắm rửa, truyện tranh và đồ uống, bởi vậy có rất nhiều người nghèo không trả nổi tiền thuê nhà và tiền thế chấp sẽ trực tiếp ở lại quán net, bị gọi là "dân nghèo quán net".

Vị thành niên cũng có thể vào quán net, những nơi quy củ nghiêm ngặt hơn thì yêu cầu từ mười sáu tuổi trở lên, qua đêm thì phải đủ tuổi trưởng thành.

Quán này trẻ con cũng có thể vào, Kobayashi Yuu trả tiền một tiếng, chọn phòng lớn nhất nhiều người, vội vã khởi động máy gõ bàn phím, ngón tay nhanh đến mức gần như thấy cả bóng.

"Xin lỗi nha Sonoko, Ran, hai cậu cứ xem video nghỉ ngơi một chút đi, tớ xong ngay đây!"

Hai người đều tỏ vẻ không sao cả, dù sao đây là lần đầu tiên họ đến quán net, vẫn còn rất mới lạ, có thể đi dạo khắp nơi xem sao.

Sonoko hưng phấn kéo Ran đi xem có những đồ uống miễn phí nào, có thể lấy nhiều một chút về từ từ uống. Đúng là một cô tiểu thư bình dân, chẳng ai ngờ cái người thích đồ uống miễn phí như vậy lát nữa lại đi ăn nhà hàng Kaiseki siêu đắt đỏ đặt trước.

Edogawa Conan một tay ôm cốc giấy uống Coca, một bên ở khu truyện tranh chọn truyện giết thời gian. Khu truyện tranh ở đây rất lớn, chủng loại cũng không ít, đi dạo một lát cư nhiên phát hiện truyện tranh Kamen Rider bản đặc biệt.

Nhớ tới ba cái tên ồn ào náo nhiệt ở trường tiểu học Teitan, khóe miệng cậu giật giật, ha hả, mới có mấy ngày mà đã bị lây bệnh rồi.

Tùy tay đặt truyện tranh trở lại kệ sách, Conan nghiêng đầu sang một bên, cư nhiên thấy được gã đàn ông ở quán cà phê nói Kobayashi Yuu và Sonoko là loại con gái hám của.

Trên vai anh ta khoác khăn lông, tóc còn hơi ẩm, chắc là vừa mới đi tắm, mặc áo ba lỗ đứng ở máy lọc nước pha mì gói, sau đó một tay ôm thùng mì gói đi vào khu truyện tranh.

Chiều cao của cậu bé bảy tuổi quá thấp, người đàn ông căn bản không chú ý đến cậu, lập tức đi vào một phòng có treo tấm rèm "18X".

Edogawa Conan khẽ nheo mắt. Hóa ra không chỉ quần áo giày dép trang sức trên người là giả, còn ở lại quán net nữa chứ, thế mà còn dám nói người khác hám của, rõ ràng từ đầu đến chân mình đều là ngụy trang.

Xuất phát từ thói quen của thám tử, cậu nhìn đối phương thêm mấy lần, nghĩ nhỡ đâu Sonoko gặp phải lại cãi nhau, liền nhanh chóng chọn truyện tranh rồi trở lại phòng riêng.

Vì số liệu đều có sẵn, Kobayashi Yuu hơn nửa tiếng liền hoàn thành bảng biểu, dứt khoát nhấn Enter gửi cho thầy cố vấn, sau đó ngửa người ra thở phào trên sàn tatami.

Ran cười ha ha đưa cốc Coca: "Yuu-chan vất vả rồi ~"

Sonoko mắt không chớp nhìn truyện tranh: "Truyện tranh ở đây cũng đẹp ghê ai, ra hiệu sách mua còn tốn tiền, cảm giác ở quán net lợi hơn."

Kobayashi Yuu uống một hơi hết cốc Coca, đang chuẩn bị nói gì đó, liền nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai sắc nhọn của phụ nữ.

"A a ————!"

------------------------------------------------------------------------------------------

Kobayashi: Biết rồi biết rồi, người chết là ai cũng biết rồi

Conan: Cậu biết không, hai cô ấy có thể mua vô số quán net đó!

Sonoko: Oa, truyện tranh đẹp, đồ uống ngon!

Kenma: Tớ có thể thắng được game bug!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store