1️⃣.[ĐN Conan] | EDIT | Trong cái thế giới này, tôi là trùm bất động sản
Chương 41
Ba tháng sau, nhiệt độ không khí dần ấm lên. Đa số mọi người khi ra ngoài, đi làm, đi học đều cảm nhận được sự dễ chịu của độ ẩm và hơi ấm, nhìn thấy hoa cỏ cây cối ven đường nhú nụ, chồi non, đều sẽ cảm thán một câu: "Mùa xuân đến rồi!".
Đồng thời, đây cũng là mùa tốt nghiệp ở Nhật Bản.
Sau buổi lễ tốt nghiệp kéo dài cả buổi sáng ở hội trường, mỗi lớp đều có hoạt động liên hoan vào buổi chiều. Trước đó, học sinh có thể chụp ảnh lưu niệm cùng thầy cô, bạn bè và người nhà ở khắp các góc trường, hoặc tụ tập ba bốn người trong lớp học lật xem album tốt nghiệp vừa được phát.
Vì đã trải qua lễ tốt nghiệp cấp hai lần thứ hai, Kobayashi Yuu nhìn tấm bằng tốt nghiệp trong tay, dù trong lòng có nhiều cảm xúc sâu lắng, nhưng rõ ràng không hưng phấn như những người khác.
Sau khi chụp ảnh chung với người giám hộ thay thế là ông quản gia, chủ nhiệm lớp và vài người bạn thân, cô bé trở lại phòng học trống trải chờ đợi buổi liên hoan sau đó, tranh thủ lên mạng tìm kiếm tiến triển mới nhất về vụ "bắt giữ phó thủ lĩnh Thần Bản Giáo".
Thật ra người đã bị bắt và giam giữ từ lâu, nhưng họ đều không phải là người Nhật. Thế lực của Thần Bản Giáo phần lớn rải rác ở nước ngoài, kiểm soát nhiều quốc gia nhỏ, và ngay trong ngày bắt được phó thủ lĩnh, họ đã gửi điều lệ dẫn độ cho cảnh sát Nhật Bản, muốn đưa những người này về nước họ để xét xử.
Ai cũng biết cái loại xét xử đó chỉ là làm bộ làm tịch cho người khác xem, trên thực tế chỉ cần ra khỏi Nhật Bản, họ vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật ở các quốc gia khác.
Bởi vậy, vị phó thủ lĩnh kia dù bị bắt cũng vẫn không hề sợ hãi, đối mặt với cảnh sát bề ngoài thái độ ôn hòa lễ phép, nhưng qua cử chỉ vẫn có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo khinh thường của hắn.
Khi bị bắt tại biệt thự ẩn náu, xung quanh hắn còn có sơn ca nhồi cơm nắm giấu máy nghe trộm, nên Kobayashi Yuu nghe trộm được lý do đối phương chọn cái nhà hàng đó để đặt bom chính —
"Đó là nơi có diện tích cửa sổ sát đất hướng về phía tây lớn nhất trong toàn bộ tòa nhà cao tầng, thần của chúng ta chắc chắn có thể thu hết mọi thứ vào mắt, lắng nghe lời cầu nguyện của chúng ta, ban cho chúng ta hạnh phúc."
"Hơn nữa, nghe nói mấy năm trước khi cái nhà hàng này chưa khai trương, đã từng xảy ra một vụ nổ lớn rồi phải không? Cái người tiên phong đã thành công cho nổ chết vài cảnh sát, nên ta nghĩ có lẽ sẽ gặp may mắn thêm lần nữa ~"
Kobayashi Yuu lục lại tin tức về cái tòa nhà này trước khi bị nhà cô bé mua lại và đổi thành trung tâm thương mại, phát hiện vừa vặn là sự kiện cách đây 5 năm, và một trong những cảnh sát bị nổ chết tên là Hagiwara Kenji.
Lời nói của Matsuda Jinpei trong lần đầu gặp mặt vang vọng bên tai cô bé.
"Ngày mai đối với tôi là một ngày rất quan trọng, nên muốn đến cái nơi rất quan trọng đối với tôi này."
Ngày đó anh ta ở cái nơi người bạn thân thời thơ ấu chết, trong ba phút giành giật từng giây để gỡ bom sau 0 giờ, liệu có cảm thấy số phận trêu ngươi không?
Kobayashi Yuu chỉ nghĩ thôi cũng thấy phổi sắp nổ tung, suýt chút nữa thôi, người bạn thân thời thơ ấu đã phải chết ở một nơi tương tự, sinh nhật cô bé đã biến thành ngày giỗ!
Cô bé nhanh chóng lật xem báo và tin tức hôm nay, phát hiện vụ án này quả nhiên không có tiến triển gì, cắn môi móc điện thoại ra chuẩn bị liên lạc với ai đó thì Mori Ran và Suzuki Sonoko đẩy cửa phòng học bước vào.
Nhìn thấy cô bé một mình ngồi trong phòng học, Sonoko cầm máy ảnh chạy vào: "Kobayashi sao cậu lại ngồi một mình ở đây, không đi chụp ảnh kỷ niệm sao?"
"Tớ sáng nay đến sớm rồi, đã nhờ ông quản gia chụp giúp rồi,"Kobayashi Yuu vội vàng cất điện thoại đi, nghiêng người nhìn ra phía sau các cô: "Kudo sao không đi cùng các cậu?"
Sonoko trợn tròn mắt nửa tháng trời chế nhạo: "Cái tên đó bị mấy đàn chị và học sinh khóa dưới vây quanh đòi cúc áo thứ hai rồi, chắc đang ở đâu đó đắc ý vênh váo ấy!"
Ran lúc này vẫn chưa thông suốt, bất đắc dĩ cười nói: "Shinichi cậu ấy vốn dĩ đã rất được hoan nghênh mà."
"Không phải vấn đề đó, thanh mai trúc mã của cậu sắp bị người phụ nữ khác cướp mất rồi kìa!" Sonoko vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép mà lay bạn thân.
Kobayashi Yuu chống cằm xem kịch ở một bên, nhướng mày cười xấu xa nói: "Bất quá lúc nãy ở hội trường, tớ thấy có mấy bạn nam chủ động gọi Ran lại hỏi có muốn cúc áo thứ hai của họ không đó nha, xem ra độ nổi tiếng cũng không kém Kudo đâu, ừm?"
Suzuki tiểu thư mắt sáng rực: "Thật vậy hả Ran?!"
"Thật ra là có chuyện đó, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp rồi, đồng phục cấp hai chắc là có ý nghĩa kỷ niệm lắm đúng không? Nên tớ đã nhờ họ mang về tự mình giữ gìn cẩn thận, đợi mười mấy năm sau nhìn lại chắc chắn sẽ rất cảm động......"Mori Ran nghiêng đầu hồi tưởng, nhìn thấy hai người đối diện trợn tròn mắt, cô bé hơi nghi hoặc nói: "Ơ, chẳng lẽ tớ nói sai gì sao?"
Kobayashi Yuu: "Thật ra cũng không hẳn là nói sai gì......"
Sonoko khoác vai cô bạn thở dài: "Ran, cậu chẳng lẽ không biết ý nghĩa của chiếc cúc áo thứ hai trên đồng phục nam sinh sao?"
Nhìn đôi bạn thân đang tiến hành buổi phổ cập khoa học khẩn cấp tại chỗ, Kobayashi Yuu lại hỏi: "Vậy sao hai cậu cũng về phòng học?"
"À đúng rồi, suýt quên mất!"Sonoko vội vàng vén tấm rèm cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của Kobayashi Yuu, hai tay chống lên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới, quay sang người sau lộ ra vẻ mặt hóng hớt.
"Nghe nói ở sau sân trường có người tỏ tình tốt nghiệp đó, bọn tớ lên đây nhìn trộm!"
"......" Đại tiểu thư, đã nói là nhìn trộm thì nói to như vậy có được không? Cẩn thận dọa người bên dưới chạy mất đó!
Nhưng bị nói như vậy, Kobayashi Yuu cũng bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, dù biết nhìn trộm tỏ tình có chút không lịch sự, cô bé vẫn thò lại gần nhìn thoáng qua xuống dưới.
Ở sau sân trường dưới tán cây đứng một nam một nữ, đều là những gương mặt từng thoáng gặp qua có ấn tượng ở hành lang, tay cầm tấm bằng tốt nghiệp cuộn tròn, cậu con trai ngượng ngùng gãi đầu, cô gái thì thẹn thùng cúi đầu, cánh tay rũ bên người nắm chặt vạt váy.
Hai người cách nhau một mét khoảng cách xã giao, mà khi ánh mắt chạm nhau, không cần biết nói gì, cũng có thể cảm nhận được trong không khí tràn ngập sự ngây ngô, ngây thơ và những rung động tình cảm mơ hồ.
Bị cái hơi thở thanh xuân vườn trường ập vào mặt này làm cho cảm động, Kobayashi Yuu không khỏi cong cong khóe mắt theo đuôi mắt, giống như đang "ship" CP vậy, khóe miệng điên cuồng giơ lên.
Không cần sợ bị thầy cô bắt yêu sớm, chuyện này quá tuyệt vời đi!
Khi cậu con trai kia lấy hết can đảm, chủ động tiến lên một bước ôm cô gái vào lòng, giống như những chú thỏ con tụ tập ôm nhau trong lồng thú cưng, ba đôi mắt của các cô gái đầu chạm đầu thò ra từ cửa sổ còn chưa kịp phát ra tiếng cảm thán, liền nghe thấy cả khu dạy học bùng nổ vô số tiếng hò hét của các bạn nam.
"A a a a làm tốt lắm! Tiến lên!!"
"Đáng ghét, hiện tại tỏ tình, thật ngưỡng mộ a a!"
"Tớ cũng muốn có bạn gái!"
Cảm giác độ hưng phấn của những người này không khác gì xem bóng đá thấy đội nhà ghi bàn.
Làm cho đôi tình nhân nhỏ vừa tỏ tình thành công ở dưới giật mình, mặt cô gái càng đỏ hơn, vùi vào vai đối phương không chịu ngẩng đầu lên, cậu con trai vui vẻ lại đắc ý vẫy vẫy nắm tay lên lầu uy hiếp bọn họ không được nhìn nữa, giọng điệu không giấu nổi vẻ khoe khoang.
Ba người: "......"
Rốt cuộc có bao nhiêu người đang nhìn trộm ở cửa sổ khu dạy học vậy?
Ran khẽ cười: "Xem ra các bạn nam hóng hớt chuyện tỏ tình cũng không thua gì các bạn nữ nhỉ."
"Vậy thì đương nhiên rồi, không phải ai cũng ngốc nghếch như cái tên thám tử kia đâu, con trai lớp tớ nhiều chuyện lắm," Sonoko chế nhạo liếc nhìn Kobayashi Yuu: "Bạn Sasaki lớp tớ còn hỏi thăm tình hình của Kobayashi-san với bạn bè lớp bên cạnh và câu lạc bộ đó nha ~"
"Tớ?" Kobayashi Yuu hoang mang chỉ vào mình: "Hỏi tình hình của tớ làm gì?"
"Còn có thể là gì nữa, tình hình yêu đương đó!" Đại tiểu thư chịu thua, sao xung quanh toàn đầu gỗ thế này, kéo không nổi, kéo không nổi!
Kobayashi Yuu càng hoang mang: "Mấu chốt là tớ căn bản không quen ai lớp bên cạnh hết á, đến một câu cũng chưa nói, cậu ta thích tớ cái gì?"
Nghe vậy, hai cô bạn thân đồng thời nhìn về phía cô bé: So với hồi cấp hai hình như cao hơn một chút, trong đám nữ sinh ở trường xem như thuộc hàng trung bình khá trở lên, sau thời kỳ phát triển dáng người có vẻ thon thả cao ráo, tứ chi nhỏ nhắn trắng trẻo, chỉ cần tùy ý ngồi đó thôi dáng vẻ cũng rất thu hút.
Mái tóc đen nhánh xõa dài buộc thấp sau đầu, che khuất gáy trắng ngần xinh đẹp, nhưng khi tóc dài đung đưa theo cơ thể lại ẩn hiện càng thêm gợi cảm. Khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng, ngày thường yên tĩnh ngồi một chỗ có vẻ thanh khiết đặc biệt, khi cười rộ lên đôi mắt hạnh đáng yêu cong cong, vô cùng tươi tắn hoạt bát.
Thích cậu vì cậu đẹp đó. Các cô gái lặng lẽ nghĩ.
Thật ra sau khi lên cấp ba mọi người đều dậy thì, cũng dần dần hiểu chuyện hơn, số bạn nam thích Kobayashi trong trường nhiều không đếm xuể.
Nhưng người được chú ý lại rất ít khi ra khỏi phòng học đi lại, cũng không tham gia câu lạc bộ, cơ bản tan học là về nhà, bọn họ căn bản không có cơ hội tiếp cận!
Sau này Kobayashi cùng Kudo làm ra hai bản báo cáo nghiên cứu tự do gây chấn động thầy cô và bạn bè, trong trường có bao nhiêu người, tin tức lan nhanh như gió, lập tức cả khối đều biết.
Sau đó bị cái lời đồn về cô nữ sinh cấp hai giảng giải quá trình phạm tội một cách ngon lành dọa sợ, những bạn nam có hảo cảm với cô bé đều không ngoại lệ toàn bộ rút lui — quá dữ, không dám đụng, không dám đụng.
Hôm nay mới lần đầu tiên nghe nói chuyện này Kobayashi Yuu: ???
Như vậy là đã dọa chạy hết rồi, nên nói các cậu quá nhát gan, hay là hảo cảm quá rẻ mạt!
Hơn nữa điều khiến cô bé khó hiểu nhất là: "Sao những bạn nam thích tớ đều chạy hết, còn Kudo thì ngược lại càng được hoan nghênh hơn vậy!"
Nữ sinh nghiên cứu tội phạm đã bị chùn bước, nam sinh phá án chỉnh lý "mười một cách xử lý t·hi t·hể" mới là ngầu bá cháy, đẹp trai thông minh, đây chẳng phải là tiêu chuẩn kép rõ ràng sao!
Kobayashi Yuu không cam lòng đấm vào bàn oán giận nói: "Tớ cũng muốn được các bạn nữ vây quanh rồi líu ríu khen ngợi a!"
...... Trọng điểm là cái này sao?
Mori Ran mỉm cười nhìn cô bạn, cảm thấy Kobayashi-san ngày thường trông rất ổn trọng trưởng thành, nhưng thỉnh thoảng cũng có mặt trẻ con lắm đâu.
Sau đó duỗi tay xoa đầu đối phương, khom lưng ôm lấy cổ cô bé nhẹ nhàng nói: "Kobayashi-san siêu cấp giỏi nha, ngay cả Shinichi cũng khen báo cáo của cậu đặc biệt xuất sắc đó."
Suzuki Sonoko cũng ôm vai cô bạn: "Đúng đó, tại mấy tên con trai nhát gan sai hết, dù tớ không hiểu gì, nhưng vừa nhìn là biết cái báo cáo đó cậu bỏ siêu nhiều tâm huyết, từ lúc đó bọn họ cũng không dám nói con gái chỉ biết quần áo bánh ngọt nữa!"
"!" Được các bạn nữ vây quanh rồi khen ngợi!
Không xong rồi, Kobayashi Yuu cảm thấy tim mình lỡ một nhịp khi được Ran ôm, cô bé quay phắt sang nhìn chàng thám tử lừng danh tương lai đang vừa nói vừa cười bước vào phòng học với các bạn nam.
Kudo Shinichi, cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút!
Thám tử lừng danh vô cớ rùng mình: ??
Lại là cái sát khí quen thuộc này, rốt cuộc là ai!
Buổi liên hoan lớp cuối cùng, các bạn học đầu tiên là đi ăn một bữa thịt nướng kiểu Nhật, sau đó bao một phòng karaoke sang trọng hát hò thỏa thích.
Kobayashi Yuu không mấy hứng thú với ca hát, nên ngồi một bên ăn hoa quả, sa chùy thì cứ lắc mấy tiếng đồng hồ, cùng cảnh ngộ với Kudo Shinichi ngũ âm không được đầy đủ chỉ biết ngồi chờ ăn.
Không, ít nhất cô bé còn bị Sonoko kéo lên hát mấy bài, so với vị thám tử lừng danh nào đó còn tốt hơn nhiều!
Lúc chơi trò chơi trên đường về, bị hỏi có muốn người nào đó tặng chiếc cúc áo thứ hai trên đồng phục không.
Cô bé bỗng nhớ tới khuôn mặt Matsuda Jinpei. Ừm, cái tên đó chắc từ nhỏ đã mặt dày rồi, dù tính tình có hơi tệ chắc vẫn có khối cô gái vây quanh xin cúc áo đi?
"So với cúc áo đồng phục, tớ càng muốn...... huy chương linh tinh?" Ví dụ như cái huy hiệu cảnh sát trên cổ áo chàng cảnh sát tóc xoăn ấy.
Tất cả hoạt động kết thúc đã là buổi tối, Ran và Sonoko vây quanh cô bé quyến luyến dặn dò sau này nhất định phải thường xuyên liên lạc.
Lời nói ngoài miệng và trong lòng Kobayashi Yuu rất thống nhất, cô bé nói đầy ẩn ý: "Chúng ta sau này chắc chắn còn gặp lại."
Sau khi cáo biệt các bạn học cấp hai Teitan, cô bé đi trên đường cái, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một khoảng trống vắng vẻ.
Sao vậy nhỉ, nói không để ý, thật ra mình cũng có chút không nỡ mà.
Sau đó chưa kịp buồn bã vài phút, đã bị mùi thơm của món bạch tuộc viên nhỏ ven đường hấp dẫn đi mất. Dù bữa tối đã ăn thịt nướng, nhưng cô bé vẫn đang tuổi lớn, lắc sa chùy mấy tiếng đồng hồ là vận động rất nhiều, tiêu hao không ít năng lượng đâu.
Kết quả vừa cầm hộp bạch tuộc viên nhỏ nóng hổi vừa ra lò đi được vài bước, liền chạm mắt với ba đôi mắt đang nấp trong con hẻm bên đường.
Matsuda Jinpei, Date Wataru, Takagi Wataru: ......
Kobayashi Yuu: ......
Đây là đang làm gì vậy? Ba chàng cảnh sát Đội Điều tra Tội phạm Số 1 trốn cùng nhau có thể ghép thành truyện tranh Anipop được đó?-------------------
Kobayashi Yuu: Tối nay sẽ đi ám sát Kudo Shinichi, lấy cướp bạn gái cậu ta (vừa thổi nguội bạch tuộc viên nhỏ vừa đưa cho Ran)
Kudo: ?
Matsuda: ?
Đồng thời, đây cũng là mùa tốt nghiệp ở Nhật Bản.
Sau buổi lễ tốt nghiệp kéo dài cả buổi sáng ở hội trường, mỗi lớp đều có hoạt động liên hoan vào buổi chiều. Trước đó, học sinh có thể chụp ảnh lưu niệm cùng thầy cô, bạn bè và người nhà ở khắp các góc trường, hoặc tụ tập ba bốn người trong lớp học lật xem album tốt nghiệp vừa được phát.
Vì đã trải qua lễ tốt nghiệp cấp hai lần thứ hai, Kobayashi Yuu nhìn tấm bằng tốt nghiệp trong tay, dù trong lòng có nhiều cảm xúc sâu lắng, nhưng rõ ràng không hưng phấn như những người khác.
Sau khi chụp ảnh chung với người giám hộ thay thế là ông quản gia, chủ nhiệm lớp và vài người bạn thân, cô bé trở lại phòng học trống trải chờ đợi buổi liên hoan sau đó, tranh thủ lên mạng tìm kiếm tiến triển mới nhất về vụ "bắt giữ phó thủ lĩnh Thần Bản Giáo".
Thật ra người đã bị bắt và giam giữ từ lâu, nhưng họ đều không phải là người Nhật. Thế lực của Thần Bản Giáo phần lớn rải rác ở nước ngoài, kiểm soát nhiều quốc gia nhỏ, và ngay trong ngày bắt được phó thủ lĩnh, họ đã gửi điều lệ dẫn độ cho cảnh sát Nhật Bản, muốn đưa những người này về nước họ để xét xử.
Ai cũng biết cái loại xét xử đó chỉ là làm bộ làm tịch cho người khác xem, trên thực tế chỉ cần ra khỏi Nhật Bản, họ vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật ở các quốc gia khác.
Bởi vậy, vị phó thủ lĩnh kia dù bị bắt cũng vẫn không hề sợ hãi, đối mặt với cảnh sát bề ngoài thái độ ôn hòa lễ phép, nhưng qua cử chỉ vẫn có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo khinh thường của hắn.
Khi bị bắt tại biệt thự ẩn náu, xung quanh hắn còn có sơn ca nhồi cơm nắm giấu máy nghe trộm, nên Kobayashi Yuu nghe trộm được lý do đối phương chọn cái nhà hàng đó để đặt bom chính —
"Đó là nơi có diện tích cửa sổ sát đất hướng về phía tây lớn nhất trong toàn bộ tòa nhà cao tầng, thần của chúng ta chắc chắn có thể thu hết mọi thứ vào mắt, lắng nghe lời cầu nguyện của chúng ta, ban cho chúng ta hạnh phúc."
"Hơn nữa, nghe nói mấy năm trước khi cái nhà hàng này chưa khai trương, đã từng xảy ra một vụ nổ lớn rồi phải không? Cái người tiên phong đã thành công cho nổ chết vài cảnh sát, nên ta nghĩ có lẽ sẽ gặp may mắn thêm lần nữa ~"
Kobayashi Yuu lục lại tin tức về cái tòa nhà này trước khi bị nhà cô bé mua lại và đổi thành trung tâm thương mại, phát hiện vừa vặn là sự kiện cách đây 5 năm, và một trong những cảnh sát bị nổ chết tên là Hagiwara Kenji.
Lời nói của Matsuda Jinpei trong lần đầu gặp mặt vang vọng bên tai cô bé.
"Ngày mai đối với tôi là một ngày rất quan trọng, nên muốn đến cái nơi rất quan trọng đối với tôi này."
Ngày đó anh ta ở cái nơi người bạn thân thời thơ ấu chết, trong ba phút giành giật từng giây để gỡ bom sau 0 giờ, liệu có cảm thấy số phận trêu ngươi không?
Kobayashi Yuu chỉ nghĩ thôi cũng thấy phổi sắp nổ tung, suýt chút nữa thôi, người bạn thân thời thơ ấu đã phải chết ở một nơi tương tự, sinh nhật cô bé đã biến thành ngày giỗ!
Cô bé nhanh chóng lật xem báo và tin tức hôm nay, phát hiện vụ án này quả nhiên không có tiến triển gì, cắn môi móc điện thoại ra chuẩn bị liên lạc với ai đó thì Mori Ran và Suzuki Sonoko đẩy cửa phòng học bước vào.
Nhìn thấy cô bé một mình ngồi trong phòng học, Sonoko cầm máy ảnh chạy vào: "Kobayashi sao cậu lại ngồi một mình ở đây, không đi chụp ảnh kỷ niệm sao?"
"Tớ sáng nay đến sớm rồi, đã nhờ ông quản gia chụp giúp rồi,"Kobayashi Yuu vội vàng cất điện thoại đi, nghiêng người nhìn ra phía sau các cô: "Kudo sao không đi cùng các cậu?"
Sonoko trợn tròn mắt nửa tháng trời chế nhạo: "Cái tên đó bị mấy đàn chị và học sinh khóa dưới vây quanh đòi cúc áo thứ hai rồi, chắc đang ở đâu đó đắc ý vênh váo ấy!"
Ran lúc này vẫn chưa thông suốt, bất đắc dĩ cười nói: "Shinichi cậu ấy vốn dĩ đã rất được hoan nghênh mà."
"Không phải vấn đề đó, thanh mai trúc mã của cậu sắp bị người phụ nữ khác cướp mất rồi kìa!" Sonoko vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép mà lay bạn thân.
Kobayashi Yuu chống cằm xem kịch ở một bên, nhướng mày cười xấu xa nói: "Bất quá lúc nãy ở hội trường, tớ thấy có mấy bạn nam chủ động gọi Ran lại hỏi có muốn cúc áo thứ hai của họ không đó nha, xem ra độ nổi tiếng cũng không kém Kudo đâu, ừm?"
Suzuki tiểu thư mắt sáng rực: "Thật vậy hả Ran?!"
"Thật ra là có chuyện đó, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp rồi, đồng phục cấp hai chắc là có ý nghĩa kỷ niệm lắm đúng không? Nên tớ đã nhờ họ mang về tự mình giữ gìn cẩn thận, đợi mười mấy năm sau nhìn lại chắc chắn sẽ rất cảm động......"Mori Ran nghiêng đầu hồi tưởng, nhìn thấy hai người đối diện trợn tròn mắt, cô bé hơi nghi hoặc nói: "Ơ, chẳng lẽ tớ nói sai gì sao?"
Kobayashi Yuu: "Thật ra cũng không hẳn là nói sai gì......"
Sonoko khoác vai cô bạn thở dài: "Ran, cậu chẳng lẽ không biết ý nghĩa của chiếc cúc áo thứ hai trên đồng phục nam sinh sao?"
Nhìn đôi bạn thân đang tiến hành buổi phổ cập khoa học khẩn cấp tại chỗ, Kobayashi Yuu lại hỏi: "Vậy sao hai cậu cũng về phòng học?"
"À đúng rồi, suýt quên mất!"Sonoko vội vàng vén tấm rèm cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của Kobayashi Yuu, hai tay chống lên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới, quay sang người sau lộ ra vẻ mặt hóng hớt.
"Nghe nói ở sau sân trường có người tỏ tình tốt nghiệp đó, bọn tớ lên đây nhìn trộm!"
"......" Đại tiểu thư, đã nói là nhìn trộm thì nói to như vậy có được không? Cẩn thận dọa người bên dưới chạy mất đó!
Nhưng bị nói như vậy, Kobayashi Yuu cũng bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, dù biết nhìn trộm tỏ tình có chút không lịch sự, cô bé vẫn thò lại gần nhìn thoáng qua xuống dưới.
Ở sau sân trường dưới tán cây đứng một nam một nữ, đều là những gương mặt từng thoáng gặp qua có ấn tượng ở hành lang, tay cầm tấm bằng tốt nghiệp cuộn tròn, cậu con trai ngượng ngùng gãi đầu, cô gái thì thẹn thùng cúi đầu, cánh tay rũ bên người nắm chặt vạt váy.
Hai người cách nhau một mét khoảng cách xã giao, mà khi ánh mắt chạm nhau, không cần biết nói gì, cũng có thể cảm nhận được trong không khí tràn ngập sự ngây ngô, ngây thơ và những rung động tình cảm mơ hồ.
Bị cái hơi thở thanh xuân vườn trường ập vào mặt này làm cho cảm động, Kobayashi Yuu không khỏi cong cong khóe mắt theo đuôi mắt, giống như đang "ship" CP vậy, khóe miệng điên cuồng giơ lên.
Không cần sợ bị thầy cô bắt yêu sớm, chuyện này quá tuyệt vời đi!
Khi cậu con trai kia lấy hết can đảm, chủ động tiến lên một bước ôm cô gái vào lòng, giống như những chú thỏ con tụ tập ôm nhau trong lồng thú cưng, ba đôi mắt của các cô gái đầu chạm đầu thò ra từ cửa sổ còn chưa kịp phát ra tiếng cảm thán, liền nghe thấy cả khu dạy học bùng nổ vô số tiếng hò hét của các bạn nam.
"A a a a làm tốt lắm! Tiến lên!!"
"Đáng ghét, hiện tại tỏ tình, thật ngưỡng mộ a a!"
"Tớ cũng muốn có bạn gái!"
Cảm giác độ hưng phấn của những người này không khác gì xem bóng đá thấy đội nhà ghi bàn.
Làm cho đôi tình nhân nhỏ vừa tỏ tình thành công ở dưới giật mình, mặt cô gái càng đỏ hơn, vùi vào vai đối phương không chịu ngẩng đầu lên, cậu con trai vui vẻ lại đắc ý vẫy vẫy nắm tay lên lầu uy hiếp bọn họ không được nhìn nữa, giọng điệu không giấu nổi vẻ khoe khoang.
Ba người: "......"
Rốt cuộc có bao nhiêu người đang nhìn trộm ở cửa sổ khu dạy học vậy?
Ran khẽ cười: "Xem ra các bạn nam hóng hớt chuyện tỏ tình cũng không thua gì các bạn nữ nhỉ."
"Vậy thì đương nhiên rồi, không phải ai cũng ngốc nghếch như cái tên thám tử kia đâu, con trai lớp tớ nhiều chuyện lắm," Sonoko chế nhạo liếc nhìn Kobayashi Yuu: "Bạn Sasaki lớp tớ còn hỏi thăm tình hình của Kobayashi-san với bạn bè lớp bên cạnh và câu lạc bộ đó nha ~"
"Tớ?" Kobayashi Yuu hoang mang chỉ vào mình: "Hỏi tình hình của tớ làm gì?"
"Còn có thể là gì nữa, tình hình yêu đương đó!" Đại tiểu thư chịu thua, sao xung quanh toàn đầu gỗ thế này, kéo không nổi, kéo không nổi!
Kobayashi Yuu càng hoang mang: "Mấu chốt là tớ căn bản không quen ai lớp bên cạnh hết á, đến một câu cũng chưa nói, cậu ta thích tớ cái gì?"
Nghe vậy, hai cô bạn thân đồng thời nhìn về phía cô bé: So với hồi cấp hai hình như cao hơn một chút, trong đám nữ sinh ở trường xem như thuộc hàng trung bình khá trở lên, sau thời kỳ phát triển dáng người có vẻ thon thả cao ráo, tứ chi nhỏ nhắn trắng trẻo, chỉ cần tùy ý ngồi đó thôi dáng vẻ cũng rất thu hút.
Mái tóc đen nhánh xõa dài buộc thấp sau đầu, che khuất gáy trắng ngần xinh đẹp, nhưng khi tóc dài đung đưa theo cơ thể lại ẩn hiện càng thêm gợi cảm. Khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng, ngày thường yên tĩnh ngồi một chỗ có vẻ thanh khiết đặc biệt, khi cười rộ lên đôi mắt hạnh đáng yêu cong cong, vô cùng tươi tắn hoạt bát.
Thích cậu vì cậu đẹp đó. Các cô gái lặng lẽ nghĩ.
Thật ra sau khi lên cấp ba mọi người đều dậy thì, cũng dần dần hiểu chuyện hơn, số bạn nam thích Kobayashi trong trường nhiều không đếm xuể.
Nhưng người được chú ý lại rất ít khi ra khỏi phòng học đi lại, cũng không tham gia câu lạc bộ, cơ bản tan học là về nhà, bọn họ căn bản không có cơ hội tiếp cận!
Sau này Kobayashi cùng Kudo làm ra hai bản báo cáo nghiên cứu tự do gây chấn động thầy cô và bạn bè, trong trường có bao nhiêu người, tin tức lan nhanh như gió, lập tức cả khối đều biết.
Sau đó bị cái lời đồn về cô nữ sinh cấp hai giảng giải quá trình phạm tội một cách ngon lành dọa sợ, những bạn nam có hảo cảm với cô bé đều không ngoại lệ toàn bộ rút lui — quá dữ, không dám đụng, không dám đụng.
Hôm nay mới lần đầu tiên nghe nói chuyện này Kobayashi Yuu: ???
Như vậy là đã dọa chạy hết rồi, nên nói các cậu quá nhát gan, hay là hảo cảm quá rẻ mạt!
Hơn nữa điều khiến cô bé khó hiểu nhất là: "Sao những bạn nam thích tớ đều chạy hết, còn Kudo thì ngược lại càng được hoan nghênh hơn vậy!"
Nữ sinh nghiên cứu tội phạm đã bị chùn bước, nam sinh phá án chỉnh lý "mười một cách xử lý t·hi t·hể" mới là ngầu bá cháy, đẹp trai thông minh, đây chẳng phải là tiêu chuẩn kép rõ ràng sao!
Kobayashi Yuu không cam lòng đấm vào bàn oán giận nói: "Tớ cũng muốn được các bạn nữ vây quanh rồi líu ríu khen ngợi a!"
...... Trọng điểm là cái này sao?
Mori Ran mỉm cười nhìn cô bạn, cảm thấy Kobayashi-san ngày thường trông rất ổn trọng trưởng thành, nhưng thỉnh thoảng cũng có mặt trẻ con lắm đâu.
Sau đó duỗi tay xoa đầu đối phương, khom lưng ôm lấy cổ cô bé nhẹ nhàng nói: "Kobayashi-san siêu cấp giỏi nha, ngay cả Shinichi cũng khen báo cáo của cậu đặc biệt xuất sắc đó."
Suzuki Sonoko cũng ôm vai cô bạn: "Đúng đó, tại mấy tên con trai nhát gan sai hết, dù tớ không hiểu gì, nhưng vừa nhìn là biết cái báo cáo đó cậu bỏ siêu nhiều tâm huyết, từ lúc đó bọn họ cũng không dám nói con gái chỉ biết quần áo bánh ngọt nữa!"
"!" Được các bạn nữ vây quanh rồi khen ngợi!
Không xong rồi, Kobayashi Yuu cảm thấy tim mình lỡ một nhịp khi được Ran ôm, cô bé quay phắt sang nhìn chàng thám tử lừng danh tương lai đang vừa nói vừa cười bước vào phòng học với các bạn nam.
Kudo Shinichi, cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút!
Thám tử lừng danh vô cớ rùng mình: ??
Lại là cái sát khí quen thuộc này, rốt cuộc là ai!
Buổi liên hoan lớp cuối cùng, các bạn học đầu tiên là đi ăn một bữa thịt nướng kiểu Nhật, sau đó bao một phòng karaoke sang trọng hát hò thỏa thích.
Kobayashi Yuu không mấy hứng thú với ca hát, nên ngồi một bên ăn hoa quả, sa chùy thì cứ lắc mấy tiếng đồng hồ, cùng cảnh ngộ với Kudo Shinichi ngũ âm không được đầy đủ chỉ biết ngồi chờ ăn.
Không, ít nhất cô bé còn bị Sonoko kéo lên hát mấy bài, so với vị thám tử lừng danh nào đó còn tốt hơn nhiều!
Lúc chơi trò chơi trên đường về, bị hỏi có muốn người nào đó tặng chiếc cúc áo thứ hai trên đồng phục không.
Cô bé bỗng nhớ tới khuôn mặt Matsuda Jinpei. Ừm, cái tên đó chắc từ nhỏ đã mặt dày rồi, dù tính tình có hơi tệ chắc vẫn có khối cô gái vây quanh xin cúc áo đi?
"So với cúc áo đồng phục, tớ càng muốn...... huy chương linh tinh?" Ví dụ như cái huy hiệu cảnh sát trên cổ áo chàng cảnh sát tóc xoăn ấy.
Tất cả hoạt động kết thúc đã là buổi tối, Ran và Sonoko vây quanh cô bé quyến luyến dặn dò sau này nhất định phải thường xuyên liên lạc.
Lời nói ngoài miệng và trong lòng Kobayashi Yuu rất thống nhất, cô bé nói đầy ẩn ý: "Chúng ta sau này chắc chắn còn gặp lại."
Sau khi cáo biệt các bạn học cấp hai Teitan, cô bé đi trên đường cái, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một khoảng trống vắng vẻ.
Sao vậy nhỉ, nói không để ý, thật ra mình cũng có chút không nỡ mà.
Sau đó chưa kịp buồn bã vài phút, đã bị mùi thơm của món bạch tuộc viên nhỏ ven đường hấp dẫn đi mất. Dù bữa tối đã ăn thịt nướng, nhưng cô bé vẫn đang tuổi lớn, lắc sa chùy mấy tiếng đồng hồ là vận động rất nhiều, tiêu hao không ít năng lượng đâu.
Kết quả vừa cầm hộp bạch tuộc viên nhỏ nóng hổi vừa ra lò đi được vài bước, liền chạm mắt với ba đôi mắt đang nấp trong con hẻm bên đường.
Matsuda Jinpei, Date Wataru, Takagi Wataru: ......
Kobayashi Yuu: ......
Đây là đang làm gì vậy? Ba chàng cảnh sát Đội Điều tra Tội phạm Số 1 trốn cùng nhau có thể ghép thành truyện tranh Anipop được đó?-------------------
Kobayashi Yuu: Tối nay sẽ đi ám sát Kudo Shinichi, lấy cướp bạn gái cậu ta (vừa thổi nguội bạch tuộc viên nhỏ vừa đưa cho Ran)
Kudo: ?
Matsuda: ?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store