1. | Conan | [ EDIT ] Sau Khi Trở Thành Cộng Sự Của Furuya Rei
Chương 168 Tức Giận
Chương 168 Tức Giận
"Rum, ông lại đang làm gì thế?"
---
Không khí ngoài cửa phòng phẫu thuật dường như thiết lập một bức chắn vô hình với những nơi khác. Hai người canh gác ở cửa thận trọng quan sát ba thành viên có mật danh đang chờ đợi.
Người đàn ông tóc vàng trông có vẻ bình tĩnh hơn, hai chân anh ta tách ra, khuỷu tay đặt lên đùi, thân thể hơi cúi về phía trước. Các ngón tay anh ta gõ từng nhịp, thể hiện sự lo lắng.
Là không định che giấu, hay là bây giờ hắn đã không còn tâm trí để che giấu nữa? Hai người canh gác liếc nhìn nhau đầy cẩn thận.
Bệnh viện này tuy do người của tổ chức quản lý và kiểm soát, nhưng không phải tất cả nhân viên đều là thành viên của tổ chức. Hơn 80% là những người hoàn toàn không biết gì về thế lực đứng sau bệnh viện này.
Nhưng hai người này chính là số 20% còn lại, chính vì thế mới được sắp xếp canh gác ở đây.
Một người trong số đó lại cẩn thận nhìn Bourbon một cái, nhưng khi chuyển mắt lại bị đôi mắt xanh lục kia dọa sợ hãi.
Là Rye.
Cặp mắt sắc bén cảnh giác như chó sói đó nhìn chằm chằm hắn ta, dường như thu hết mọi hành động nhỏ của họ vào đáy mắt. Ánh mắt người đó hoảng loạn một khắc, lập tức quay đầu lại.
Vị trí Akai Shuichi đứng có thể nhìn rõ động tác của tất cả mọi người ở đây.
Anh ta nheo mắt lại, hai người kia không phải nhân viên y tế bình thường, họ nhận ra mình, hơn nữa còn đang đề phòng họ.
Họ đang sợ hãi điều gì? Ánh mắt Akai Shuichi dừng lại trên cánh cửa phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật có điều kỳ lạ... Whiskey? Lông mày anh không tự chủ nhíu chặt. Ngón tay theo bản năng chạm vào khẩu súng phía sau lưng. Đồng thời với việc nghĩ đến mật danh này, Akai Shuichi theo bản năng nhìn về phía Bourbon.
Người đàn ông tóc vàng mặt trầm xuống, ngón trỏ không ngừng gõ nhẹ lên khớp ngón tay kia. Nhưng không lâu sau, Akai Shuichi liền phát hiện ra sự khác thường.
Tần suất gõ ngón tay vừa đúng một giây một nhịp. Một tia sáng lóe lên trong mắt anh: Bourbon đang chờ đợi điều gì?
.
【Ký chủ, hiện tại muốn làm gì?】
Hệ thống truyền trực tiếp âm thanh từ bên ngoài mà ký chủ đang nghe được thông qua cơ thể vào trong đầu Shinonome, 0544 hỏi cậu như vậy.
Chờ thêm một lát.
Mắc kẹt trong một mảng tối đen, Shinonome có thể cảm nhận rõ ràng mọi hành động bên ngoài đang diễn ra trên cơ thể mình, nhưng lại không thể điều khiển được.
Tác dụng của thuốc mê đang dần biến mất.
"Thuốc an thần đặc chế đã chuẩn bị xong chưa?" Bác sĩ chính đang phẫu thuật đặt tất cả dụng cụ trên tay vào chiếc mâm bên cạnh, hỏi, "Đừng quên, thuốc mê bình thường không đủ hiệu quả để giữ cậu ta yên đến phòng thí nghiệm đâu."
"Tên này mà tỉnh lại thì chúng ta không giữ nổi đâu." Một người khác phụ họa.
"Vâng, đã xong rồi." Một giọng nữ trong trẻo đáp lời.
Một nữ y tá tay cầm ống tiêm quay người lại, mọi người hiểu ý nhường đường cho cô ấy.
Cô đi đến mép giường, khẩu trang che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ đôi mắt lộ ra vẻ bình tĩnh. Cô nắm lấy bàn tay phải của người trên giường.
Whiskey có bản năng bài xích tất cả dụng cụ y tế, đây là điều mà mọi người ở đây đều từng trải qua. Để đề phòng, có người tiến lên khống chế nhẹ cơ thể.
Tay phải được nhẹ nhàng nâng lên, lọn tóc quấn quanh cánh tay phải chảy xuống. Người mất đi tri giác không hề có ý thức phản kháng, mặc cho người khác thao túng tứ chi.
Trên mũi kim tiêm lạnh lẽo treo một giọt nước trong suốt, nhỏ xuống làn da trắng bệch kia, rồi lăn đi.
Trên màu da như vậy, mạch máu càng rõ ràng. Người phụ nữ đặt mũi kim vào mạch máu phía trong cánh tay phải.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, người phụ nữ đột nhiên bị đẩy ra một cách thô bạo. Tất cả mọi người đều cho rằng thanh niên mất ý thức kia đã phản kháng.
Người phụ nữ hoảng sợ kêu lên một tiếng, cơ thể đổ về phía sau, may mắn có người đỡ lấy.
Người đàn ông ban nãy vẫn đè Shinonome liền lập tức ép cơ thể xuống: "Sao lần này lại sớm thế?!"
Hắn ta dùng sức đến cả giọng nói cũng bị nén lại, nhưng vẫn không khống chế được sự phản kháng của Whiskey. Mấy người bên cạnh lại tiến đến hợp sức ấn xuống.
Các loại dây điện và dụng cụ kết nối trên người thanh niên tóc đen lay động theo sự giãy giụa của hắn ta. Nhìn kỹ lại thì Whiskey vẫn chưa tỉnh, hắn ta nhắm mắt nhưng khuôn mặt tràn đầy sự chống cự. Cánh tay bị thương không thể cử động, hắn ta dùng những chi còn lại để chống cự.
Sức lực của mấy người đàn ông trưởng thành cũng không thể hoàn toàn áp chế được Whiskey. Có người bị Whiskey dùng chân đá trúng người bay ra xa, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Gần như tất cả mọi người đều phải ra tay. Thấy vết thương trên cánh tay kia càng nghiêm trọng, người đàn ông đè trên cùng quay đầu thúc giục: "Nhanh lên!"
Người phụ nữ không dám chần chừ nữa, vội vàng tiến lên.
Không lâu sau khi thuốc an thần được tiêm vào cơ thể Whiskey, mọi người cảm nhận được người trên giường dần mất đi sự phản kháng, cuối cùng không còn động tĩnh.
Những người đàn ông đang đè trên người Shinonome lần lượt đứng dậy. Nữ y tá rút ống tiêm rồi lùi lại vài bước.
Sau một hồi hỗn loạn, trên mặt Whiskey đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, những lọn tóc xoăn dính vào má, sắc mặt so với vừa rồi lại mất đi vài phần sức sống.
Nhưng trên mặt mọi người đều là vẻ kinh hồn chưa định, sợ hãi.
Không dám nán lại lâu, vị bác sĩ mổ chính lúc đầu trầm giọng nói: "Chuẩn bị di chuyển."
Các dụng cụ đã lỏng lẻo bị từng cái gỡ xuống khỏi người Whiskey trong lúc hỗn loạn. Bộ phận bị bỏng sau khi rửa sạch được băng bó lại để ngăn ngừa nhiễm trùng lần thứ hai.
Chiếc cáng đẩy đã được chuẩn bị sẵn đặt ở một bên. Một y tá kéo khóa kéo của túi đựng thi thể phía trên.
Tiếp theo là di chuyển Whiskey. Một người đàn ông có vẻ ngoài vạm vỡ hơn tiến lên, hắn ta cũng là người đầu tiên đè được Whiskey.
Từng đôi mắt đều đổ dồn lại, nhìn chằm chằm người bất tỉnh trên bàn mổ, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.
Cánh tay người đàn ông luồn qua dưới thân và dưới chân Whiskey. Hắn ta vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Whiskey, vừa bế lên khỏi bàn mổ.
Không có phản ứng. Lòng những người có mặt đã buông xuống được nửa phần.
Người đàn ông thận trọng xoay người, chuẩn bị đặt Whiskey vào túi đựng thi thể trên chiếc cáng đẩy bên cạnh.
Nhưng ngay khi vừa đặt nửa thân dưới của Whiskey xuống, đột nhiên—
'Phanh!!' Một tiếng động lớn đột ngột vang lên ở cánh cửa phòng phẫu thuật.
Âm thanh này vang lên trong môi trường quá đỗi yên tĩnh khiến tất cả mọi người giật mình nhảy dựng, thậm chí có người khẽ kêu lên. Mọi người đại kinh thất sắc quay đầu nhìn lại.
Cánh cửa bị 'xoạt' một tiếng kéo ra, người xuất hiện ở cửa chính là Bourbon.
Đôi mắt gần như có thể giết người của Bourbon dừng thẳng tắp trên người đàn ông đang ôm Whiskey đặt vào túi đựng thi thể.
Chỉ một cái liếc mắt, người đàn ông liền bị đôi mắt tràn đầy sát ý đáng sợ kia nhìn chằm chằm đến mức đứng sững tại chỗ, hắn ta quên cả hít thở, đồng tử không tự chủ mà giãn ra dưới ánh mắt đó.
Đúng lúc này, hắn ta nhìn thấy bên chân Bourbon, hai người đàn ông canh giữ ở cửa đã ngã xuống, đầu đầy máu, và sau lưng Bourbon là Rye và Scotch.
Mình sẽ chết, mình sẽ chết. Lúc này trong đầu người đàn ông chỉ còn lại câu này.
Muốn chạy trốn, nhưng không cử động được. Hơi thở hắn ta bắt đầu run rẩy.
"Ai cho mày cái gan dám bắt cóc thành viên mang mật danh của tổ chức?"
"Bắt cóc?" Hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến từ ngữ này. Vị bác sĩ mổ chính ban đầu đột nhiên thấy không ổn, ông ta vội vàng tiến lên: "Bắt cóc? Chúng tôi không phải..."
Giọng nói mất đi âm thanh khi nhìn thấy nòng súng đang chĩa thẳng vào mình.
"Lũ chuột nhắt từ đâu ra vậy." Chỉ thấy người đàn ông tóc vàng bên miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt phát ra vẻ kiên quyết như lưỡi dao, rồi không chút do dự bóp cò súng.
'Phanh!'
Người đàn ông cao lớn còn chưa kịp nói hết câu đã ngã xuống cứng đờ, máu tươi văng tung tóe. Máu của người đàn ông bắn lên người những người đang vây quanh đó.
Hơi thở tử vong chợt tràn ngập trong phòng phẫu thuật.
【Ký chủ, xem ra không cần rồi.】
Trong thế giới tinh thần đen tối, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, Shinonome cuối cùng cũng dời ánh mắt đang dừng lại ở giao diện Sách Kỹ Năng của hệ thống.
Furuya Rei đến thật đúng lúc.
Cậu lại nhìn về phía cuốn Sách Kỹ Năng cuối cùng vừa được xác nhận.
【《Cách Duy Trì Trạng Thái Tốt Nhất Với Giấc Ngủ Ngắn Nhất》 Furuya Rei (29 tuổi) (500 điểm tích lũy)】
【Hiệu ứng kỹ năng: Bỏ qua trạng thái cơ thể, che chắn 80% cảm giác đau, phục hồi 100% thể lực, duy trì tối đa 3 giờ. Sau khi kết thúc cần thời gian phục hồi gấp đôi.】
【Lưu ý: Khi sinh mệnh giá trị thấp hơn 50, nếu sử dụng sẽ lập tức hôn mê sau khi hiệu ứng kết thúc.】
Sau đó đóng giao diện Sách Kỹ Năng lại.
.
"Á—!" Tiếng thét chói tai chợt vang lên. Sau khi phản ứng lại, đám người đó bị cảnh tượng trước mắt dọa mất mật, luống cuống tay chân chạy trốn khắp nơi, thậm chí có người sợ đến mềm nhũn tứ chi ngã xuống đất, chỉ biết khóc lóc.
Thật nực cười, một lũ người không biết đã thấy qua bao nhiêu thi thể trong phòng thí nghiệm của tổ chức, đã tàn hại bao nhiêu người, vậy mà khi thấy người nhà mình bị giết lại sợ hãi đến mức này.
Những kẻ còn đủ sức chạy trốn, bị khí thế đáng sợ của Amuro Tooru dọa sợ, đều tránh né anh ta mà chạy ra ngoài. Một bộ phận chạy về phía cửa thì ngẩng đầu thấy Scotch đang cười lạnh.
Người đàn ông mắt phượng màu xanh hồ lam mỉm cười tiến lên một bước, dồn ép mấy người phía trước liên tục lùi lại.
Scotch ngước mắt nhìn về phía sau phòng phẫu thuật, nơi đó còn có một cánh cửa. Xem ra ban đầu bọn chúng định chuyển Shinonome ra ngoài từ đó.
"Rye, chỗ này giao cho anh." Morofushi Hiromitsu nhẹ giọng nói, sau đó rút súng ra.
Lại là một tiếng súng vang lên, dọa tất cả mọi người trong phòng dừng lại.
"Mọi người." Morofushi Hiromitsu giơ súng, "Không ai được phép rời đi."
Amuro Tooru không để ý đến những người khác, cầm súng lập tức đi về phía người đàn ông vẫn đang ôm Shinonome.
Trên tay vẫn còn dư lại cảm giác chấn động sau khi nổ súng vừa rồi, nhưng sự run rẩy do cơn giận quét khắp cơ thể đã dần trở nên bình tĩnh hơn trong từng bước đi.
'Cạch.' Tiếng lên đạn một lần nữa. Họng súng đặt ngay giữa trán người đàn ông.
Amuro Tooru đưa tay kéo Shinonome ra khỏi tay người đó, tránh khỏi vết thương của Shinonome, đỡ cậu dựa vào người mình.
Anh thở ra một hơi, đôi mắt màu tím nhạt nhìn chằm chằm người trước mặt, dùng nòng súng đẩy hắn ta từ từ ra xa.
Anh nhìn ánh mắt kinh hoàng của người đàn ông trước mặt, nụ cười bên môi không hề có một tia ấm áp: "Thứ này, tao thấy mày nằm vào thì tốt hơn."
Ngón tay màu lúa mạch siết lại từng chút một.
Biết rõ cái chết đang ở ngay trước mắt, người đàn ông dưới ánh mắt của Amuro Tooru lại không nhúc nhích nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trước mặt bóp cò.
"Phanh."
Lại một người ngã xuống đất.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Một mùi khai nước tiểu không biết từ đâu truyền đến.
Amuro Tooru thu súng, việc đầu tiên là kéo chiếc túi đựng xác màu xanh sẫm dưới Shinonome sang một bên.
Xui xẻo. Trong mắt anh tràn đầy vẻ chán ghét.
Akai Shuichi tiến lên một bước, hoàn toàn đóng cánh cửa phòng phẫu thuật lại, giống như đóng sập đi hy vọng duy nhất của những người này.
"Nếu là chuột, thì giết hết đi." Anh đút hai tay vào túi, lướt mắt qua những người trong phòng, đề nghị.
Nụ cười bên môi Amuro Tooru mở rộng: "Ý kiến hay, Rye."
Câu nói này khiến sự tuyệt vọng lan tràn từ trong lòng những người kia.
"T-Tôi, chúng tôi không phải kẻ phản bội!" Cô nữ bác sĩ cuối cùng cũng tìm lại được khả năng tổ chức ngôn ngữ của mình.
Amuro Tooru quay phắt lại, nhìn cô ta: "Ồ?"
Anh ta từng ngón tay vuốt ve lọn tóc của người trong lòng. Nhưng vì vụ nổ không lâu trước đó, phần tóc bên ngoài bị cháy đã trở nên xoăn và cứng, không còn sự mềm mại như trước.
Lọn tóc cháy sém lướt qua lòng bàn tay. Amuro Tooru không biết mình đang xoa dịu Shinonome hay xoa dịu cảm xúc của chính mình, anh ta nhìn người phụ nữ kia, lại một lần nữa giơ súng lục lên.
"Nói đi." Anh cười, lên đạn cho súng.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Amuro Tooru khựng lại, liếc mắt nhìn. Đó là điện thoại của Morofushi Hiromitsu.
Sau một lúc do dự, Morofushi Hiromitsu nghe điện thoại, rồi bật loa ngoài.
"Bourbon, mày đang làm gì?" Giọng điện tử trầm đục truyền ra từ micro điện thoại của Morofushi Hiromitsu: "Tại sao không nghe điện thoại?"
"Ông gọi cho tôi à?" Amuro Tooru cười lạnh một tiếng: "Xin lỗi, điện thoại để im lặng. Thấy nhiều con chuột quá nên có hơi phấn khích, không nghe được."
"Tao không tin mày không nhìn ra chúng là người của tổ chức." Rum âm trầm nhìn chằm chằm hình ảnh theo dõi, nói.
Amuro Tooru dừng lại một chút, sau đó nhướng mày.
"Hóa ra là người của tổ chức..." Nụ cười của anh biến mất trong chớp mắt: "Người của tổ chức thì được tùy tiện đưa thành viên có mật danh đi à?"
"Tổ chức tự có sắp xếp cho Whiskey..."
"Đủ rồi, Rum." Amuro Tooru nâng cao giọng ngắt lời: "Việc ông giấu thông tin với chúng tôi trong nhiệm vụ, sau nhiệm vụ vẫn muốn giấu.."
"Tổ Tình báo không đưa ra thông tin chính xác."
"Rum, ông lại đang làm gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store